Nhiếp Tinh Thần kiêu ngạo nhướn mày, vẫy vẫy tay nói:
“Đương nhiên là DoRe nhà bọn tôi mở ở gần nhà thi đấu thể thao rồi, đi không, tôi khao, tối nay đúng lúc mọi người đông đủ, chúng ta tụ tập, chuyện lớn thế này vẫn phải thư giãn tinh thần chứ!”
Nhan Cửu ngẩn người, con người quán bar cạnh nhà thi đấu thể thao vang danh lẫy lừng ở thành phố B, không ngờ DoRe nổi tiếng nhất trong đó lại là của nhà Nhiếp Tinh Thần mở?
Lâm Thừa Viễn chê bai anh ta chỉ biết chơi bời, đang định hỏi một câu “Cánh tay cậu đỡ chưa?” thì nghe Nhan Cửu nói:
“Được, vậy tối nay tôi khao, cảm ơn hai anh, nếu không có hai anh xuất hiện… có lẽ tôi…”
Lâm Thừa Viễn cười cười, nghĩ đi nghĩ lại thì cười xấu xa, nói:
“Cô không sao là tốt rồi. Nhưng Triệu à, có phải cậu cần nghỉ ngơi không, tôi thấy cậu…”
“Triệu ca ca, đúng rồi nhỉ, chắc là anh mệt rồi! Mau về sớm nghỉ ngơi đi, mấy lần trước gọi anh, anh chê ồn không có thời gian đi, lần này có lẽ là đừng đi nữa, em đảm bảo sẽ chăm sóc tốt Tiểu Cửu Cửu.”
Hai người kẻ đàn người hát trêu chọc Triệu Tế Thành, cái ôm ban nãy họ đã nhìn rõ mồn một, kết hợp với đoạn đối thoại trước đó, đương nhiên đã đoán ra cây cột điện Triệu Tế Thành đã biết nở hoa rồi.
Triệu Tế Thành chẳng buồn đếm xỉa tới hai người họ, ném lại một câu “đi” rồi quay người vào phòng thay đồ.
……
Đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-muon-gi-em-cung-la-cua-anh/3618832/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.