Ở đại sảnh cấp cứu lúc này, quầy hướng dẫn khám bệnh vẫn bị những bệnh nhân trước đó đã đến sớm vây quanh, những người này hoặc đứng hoặc ngồi, sắc mặt hoặc gấp gáp hoặc chịu đựng, các y tá hoặc chuẩn bị theo chỉ thị của các bác sĩ, hoặc đang chỉ đường. Ở hàng ghế cạnh đại sảnh là người nhà bệnh nhân với những sắc thái tình cảm khác nhau, có bệnh nhân đang chờ lấy kết quả, gần đến buổi trưa đại sảnh vô cùng bận rộn.
Lúc đó Tiển Diên đang hỗ trợ một ca phẫu thuật chấn thương do tuốc nơ vít dài 4cm đâm vào đầu, Đoàn Thanh đang trực ở phòng cấp cứu, ngồi đó nhìn số liệu của bệnh nhân, căng thẳng đến mức trông như đang tê liệt.
Bệnh nhân mà 120 vừa đưa tới đang ngồi trên xe đẩy đau khổ r.ên rỉ, một tay anh ta chỉ còn lại 4 ngón, người bên cạnh đang dùng băng quấn một thứ mà dải băng bên ngoài đã rỉ cả máu ra, chính là ngón tayy cái của anh ta bị máy cắt của nhà xưởng cắt mất.
Ôn Nhạc Lê và Triệu Tế Thành đang sánh vai đi về phía khu phòng bệnh, Nhan Cửu vừa đi ra khỏi cánh cửa kính.
Đúng lúc này, không ai biết chuyện xảy ra sau đó sẽ tạo ảnh hưởng lớn đến thế đối với tất cả mọi người có mặt ở đây, và cả khoa cấp cứu của bệnh viện số 4.
……
Mấy phút trước đó.
“A? Cô có phải Nhan Cửu không?”
Một giọng đàn ông qen thuộc khi đi ngang qua cô vang lên, Nhan Cửu ngước nhìn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-muon-gi-em-cung-la-cua-anh/3618829/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.