Hôm sau, trời vẫn chưa sáng nhưng Nhan Cửu đã tỉnh dậy.
Khoảnh khắc đầu tiên khi cô mở mắt ra là ý thức được đây không phải phòng của mình, nhưng khác với những cô gái khác uống say xong là nhanh chóng kiểm tra quần áo của mình, cô vô cùng… vô cùng nhớ rõ tối qua đã xảy ra những gì.
Mặt cô đỏ bừng đến tận cổ, hai tai nóng như trên giàn thiêu, cô vội vàng vùi mặt vào gối đầu màu xám đậm nhưng rất mềm mại của anh.
A a a a a, đối với người bình thường luôn e thẹn xấu hổ nhưng hễ uống say là bộc lộ nhân cách trái ngược mà nói, nhớ lại được những chuyện đáng hổ thẹn mình đã làm, đúng là một hình phạt công khai mà.
Cô nhớ tất cả, nhớ Triệu Tế Thành lên sân thượng đón cô và Đoàn Thanh, nhớ cô cố ý bấm sai mật mã khiến anh phải lại gần, nhớ “chín trăm chín mươi chín”, cũng nhớ đến cơn giận hiếm có tối qua của anh.
Cô đã làm những gì trước mặt anh thế này!
Nhan Cửu thật sự quá xấu hổ, đến nỗi cô chỉ muốn lao gấp về nhà mình, nhưng vừa mở cửa phòng ngủ thì bước chân lại trở nên nhẹ nhàng, ban nãy hoảng loạn đến mức hô hấp cũng rối loạn cũng ổn định trở lại.
Triệu Tế Thành đang ngủ trên sofa.
Trên người đắp tấm chăn mỏng màu xám, bên trong mặc áo choàng tắm màu trắng trông có vẻ rất mềm mại, áo ngủ gấp gọn gàng đặt bên cạnh, xem ra là tắm xong mệt quá lăn xuống sofa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-muon-gi-em-cung-la-cua-anh/3618827/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.