Buổi chiều Nhan Cửu còn phải đi họp ở Thị Nhiên, gần đây họ bắt đầu casting cho các vai diễn nên hy vọng cô sang đó xem một chút. Cô cảm thấy xách ba chai rượu này theo thì quá nặng lại không thích hợp, nên mới tranh thủ buổi trưa chạy tới bệnh viện.
Hẹn giờ với Đoàn Thanh xong, cô chuẩn bị đi.
Gần như tay cô vừa sờ đến tay nắm cửa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vọng tới.
Tim cô thoáng ngừng đập, cứ như sợ nhìn thấy người ấy, cô đứng đờ ra, đợi người ấy mở cửa.
Triệu Tế Thành nhìn thấy Nhan Cửu cũng khựng lại một lát như bị ấn nút tạm ngừng, đứng ở cửa mà không bước vào, chớp mắt rồi ho khan một tiếng, nhìn cô đang quay sang nhìn nơi khác và hỏi:
“Đến rồi à?”
Nhan Cửu không hiểu sao mà khi nhìn thấy anh, cô cảm thấy rất chột dạ, những chuẩn bị tâm lý trước đó đều bị lật đổ, chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh. Cô gật đầu rồi lập tức quay người lại, chỉ vào chai rượu vang trên bàn anh, cúi đầu nói nhanh:
“À… chị tôi đính hôn nên biếu rượu, tôi mang cho các anh, nói rằng cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi, à tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
“Được, cảm ơn chị cô giúp tôi nhé.”
Triệu Tế Thành nhìn thấy cô thì nỗi lo âu thấp thỏm mấy hôm nay cuối cùng cũng biến mất, tuy Nhan Cửu nói chuyện mà không ngẩng đầu lên, cũng không nhìn anh, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy… cô là được, không phải là mắt đỏ hoe sưng húp nói chuyện là được… là anh thỏa mãn rồi.
Nhan Cửu vội vàng hoảng loạn bỏ đi, đâm sầm vào Ôn Nhạc Lê đang đi vào, bị cô ta giữ lấy, vẻ mặt lo lắng:
“Nhan Cửu? Cô làm sao vậy?”
Nhan Cửu nhìn thấy cô ta thì càng muốn bỏ chạy, cô cố nở nụ cười ngại ngùng, đứng vững rồi nói:
“Tôi phải đến công ty chế tác một chuyến, sắp trễ giờ rồi, buổi tối lại đến, chuyện đó… cô đến tìm bác sĩ Triệu à?”
Ôn Nhạc Lê lắc đầu, nói:
“Không phải, tôi đến tìm cô, ban nãy quên nói với cô là cảm ơn rượu chị cô biếu nhé, gửi lời chúc phúc đến chị ấy giúp tôi, ha ha.”
Nhan Cửu “ừ” một tiếng, đáp lại bằng một nụ cười, Ôn Nhạc Lê thấy cô vội thì buông tay ra, vẫy vẫy, cười nói: “Được rồi, cô đi nhanh đi, buổi chiều casting có lẽ là vất vả lắm đó, ha ha.”
Nhan Cửu chào tạm biệt, định đi rồi quay đầu lại nhìn, Ôn Nhạc Lê đã vào văn phòng của Triệu Tế Thành, trong lòng thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói rõ được, cô không nghĩ nữa mà rời khỏi bệnh viện như đang bỏ trốn.
Hà, xem ra tối nay, cô cũng cần bữa rượu này để có cớ giải phóng một chút.
……
Đến nơi Thị Nhiên phỏng vấn tuyển diễn viên, cô mới bị giật mình một phen, khi trong phòng gần như đã đầy ắp người, còn có rất nhiều thanh niên đang đứng, tay cầm một tờ giấy, bên trên là số thứ tự của mình, và cả vài lời giới thiệu ngắn gọn về vai diễn.
Trong đó có không ít gương mặt thân quen, cô vừa thò đầu vào định quan sát tình hình thì có người đã nhanh mắt điều tra ra cô cúi đầu khom lưng, chào hỏi vô cùng lớn tiếng:
“Chào biên kịch!”
Nhan Cửu đang áp sát cửa nhìn vào, lần này bị thu hút toàn bộ sự chú ý dẫn đến những tiếng xôn xao, bên cạnh cũng biết cô đã đến rồi.
“À vâng vâng, chào các bạn!”
“Em rất thích ‘Kẻ trầm lặng’ của cô Tiểu Nhan, nghe nói hôm nay Nhan Lạc đính hôn, gửi lời chúc phúc giúp em nhé cô Tiểu Nhan.”
Thanh niên kia nhiệt tình nắm tay cô, nói.
Nhan Cửu gật đầu lia lịa, định rời khỏi gian phòng này để tìm đạo diễn, thầm nghĩ đây chính là ma lực của công ty điện ảnh lớn, bản thân cô cũng được hưởng lây chút hào quang.
Vào phòng kế bên, phát hiện trên sàn nhà trắng, các trợ lý đã đã dán xong các vai diễn và hình ảnh các diễn viên được sàng lọc thông qua vòng hồ sơ phía dưới nhân vật đó.
Trong phòng, áo blouse trắng và các đạo cụ cần để diễn thử được đặt vài món đơn giản ở đó, ánh đèn cũng đã chuẩn bị sẵn, cô và mọi người chào hỏi nhau, phỏng vấn đã chính thức bắt đầu.
Lần này đạo diễn Lý không nhấn mạnh phải sử dụng những gương mặt thân quen, thế nên có rất nhiều diễn viên trẻ đến, Nhan Cửu rất mong chờ…
Nhưng nhìn một lúc sau, có lẽ do cô từng ở bệnh viện, đã nhìn thấy các bác sĩ thật sự như thế nào, nên luôn cảm thấy lúc đám trẻ này nói những danh từ y khoa hoặc giả vờ cầm các thiết bị y tế gì đó, động tác rất giả tạo.
Cô liếc nhìn đạo diễn, đối phương cũng đang cau mày, gần như chưa từng giãn ra.
Cuối cùng khi một người nữa đi ra, trước khi người khác đi vào, trợ lý đạo diễn nhích lại gần đạo diễn, thì thầm hỏi:
“Anh thấy thế nào ạ?”
“Xem đến đây rồi, chẳng có ai đem lại cảm giác đó, không giống bác sĩ lắm.”
Câu này khiến Nhan Cửu nghe thấy, thầm nghĩ quả nhiên ông ta cũng giống mình, sau đó nghe tiếng đạo diễn hỏi to hơn:
“Biên kịch à, cô thấy thế nào?”
Đối mặt với đạo diễn danh tiếng lẫy lừng, trước đây lần nào Nhan Cửu nói chuyện cũng rất căng thẳng, không hiểu vì sao bây giờ lại không thấy căng thẳng nữa, cô nhìn đạo diễn, cũng lắc đầu và nói:
“Quả thật… nhưng không phải cũng nói sau này sẽ vào bệnh viện cho họ học tập hay sao ạ? Hy vọng đến lúc đó tình hình sẽ khả quan hơn.”
Đạo diễn lắc đầu nói:
“Có học thì cũng chưa chắc có được cảm giác của người được tôi luyện nhiều năm… Ai da, lúc về tôi phải nói với đạo diễn tuyển diễn viên mới được, lứa này hôm nay cứ như vậy thì không ổn.”
Ông ta nổi tiếng là yêu cầu cao, Nhan Cửu đã được nghe danh từ lâu, nhưng cũng rất may mắn là người thế này và ekip của ông ta lại làm phim về kịch bản của cô.
“Nếu có bác sĩ nào được, và muốn đóng phim thì hướng dẫn họ một chút có phải là sẽ ổn hơn không? Chỉ là không biết có bác sĩ bệnh viện lớn nào có thể bỏ công việc để quay phim…”
Bên cạnh không biết ai đột nhiên nhắc một câu, đạo diễn cảm thấy rất được, cho dù không muốn quay thì làm cố vấn cũng ổn, một câu “có ai quen không, tìm nhanh đi, hôm nay đến diễn thử là tốt nhất” còn chưa nói hết thì thấy Nhan Cửu chậm rãi giơ tay, nói:
“Chuyện này, tôi có một ứng cử viên rất thích hợp, chỉ là không biết cô ấy có muốn đến hay không…”
“Ai vậy?”
“Không biết anh có từng nghe nhắc đến không, tên là Ôn Nhạc Lê, hiện giờ là bác sĩ thực tập khoa cấp cứu bệnh viện số 4.”
“Hả? Cái tên này hình như tôi có từng nghe.” Đạo diễn tuyển diễn viên nhíu mày, dặn những người xung quanh mang hồ sơ lại, sau đó nói: “Công ty của cô ta hình như có mang hồ sơ tới, nhưng lúc đó tôi thấy cô ta không có nhiều kinh nghiệm đóng phim, lại không phải xuất thân chính thống cho nên đã bỏ qua… Bây giờ nói vậy thì hình như cô ta lại khá phù hợp, hay là bảo công ty họ gọi cho cô ta đến thử đóng xem sao?”
“Không cần,” đạo diễn nói: “Ở đây chẳng phải có người liên lạc nhanh hơn sao? Tiểu Nhan, cô gọi trực tiếp cho cô ta, hỏi xem có đến được không, nếu đến thì càng nhanh càng tốt, chúng ta sẽ chờ đến năm giờ.”
Nhan Cửu gật đầu, lấy điện thoại rồi ra ngoài.
Tìm một nơi yên tĩnh, nghĩ ngợi xem phải nói thế nào, rồi bấm máy gọi cho Ôn Nhạc Lê.
“Tút tút” hai tiếng, không ai nghe, Nhan Cửu đang nghĩ có khi bây giờ họ đang bận cấp cứu, chắc sẽ không cầm điện thoại, hay là gọi cho y tá Tiểu Lý nhỉ, thì bỗng điện thoại có người đã bấm nghe.
“Alo? Nhan Cửu à, sao vậy?”
Nhan Cửu cố gắng nói vắn tắt tình hình, mời cô ta có thể nào tạm thời xin nghỉ phép, trong lòng thực ra không tự tin lắm, dù sao Ôn Nhạc Lê ban đầu đến khoa cấp cứu đã nói rằng muốn sau này làm một bác sĩ giỏi, bây giờ cô lại vì tiến độ hoàn thành của tác phẩm này mà bảo người ta đến diễn thử, liệu rằng có chút làm khó cô ấy không nhỉ?
Nghĩ đến đó, giọng Nhan Cửu dịu dàng hơn, cô ghét nhất là để người khác khó xử vì mình, hơn nữa tuy gần đây nhìn thấy cô ấy là cảm thấy kỳ quặc, nhưng cô ấy luôn tốt với cô, nhưng đúng là tạm thời chỉ có thể nghĩ đến Ôn Nhạc Lê thôi, thế nên mới gọi điện như vậy.
Nhan Cửu nói xong trong vòng mười giây bên kia không có ai đáp lời, cô tưởng là hết hy vọng rồi, đang định nói thì nghe Ôn Nhạc Lê bảo:
“Ừm… được thôi, nếu cô đã gọi điện thì tôi sẽ nhanh chóng sang đó.”
……
Ba tiếng đồng hồ sau, năm giờ chiều.
Công tác tuyển diễn viên hôm nay đã kết thúc, Nhan Cửu đứng ở cửa chào tạm biệt Ôn Nhạc Lê.
Cô không ngờ biểu hiện của cô ấy lại tốt bất ngờ như vậy, giống như đã được chuẩn bị trước, có thể là vì cô ấy có nền tảng bác sĩ chăng? Hôm nay những cảnh diễn ấy cứ như đo ni đóng giày cho cô ấy vậy.
Hơn nữa cô ấy lại xinh đẹp, giọng nói cũng tròn vành rõ chữ, trước kia cũng từng có kinh nghiệm đóng phim, chỉ có điều là những vai nhỏ mà thôi, nhưng hôm nay mới nhìn thì hoàn toàn không nhận ra là cô ấy chưa kịp chuẩn bị gì mà bị Nhan Cửu kéo vào gấp, đạo diễn rất hài lòng, nói rằng người này rất được, cơ bản là có thể vào tổ, nhưng không biết là vai nào thôi.
Hôm nay cũng là ngày đầu cô nhìn thấy trợ lý của Nhạc Lê, tuy biết cô ấy từ lâu đã ký hợp đồng với công ty quản lý, nhưng trước kia luôn gặp nhau ở bệnh viện, thường xuyên quên luôn thân phận của chính mình và cô ấy, bây giờ thì lại cảm thấy cô ấy giống một nghệ sĩ hơn.
“Hôm nay tôi rất vui, không ngờ đóng phim cũng thú vị như vậy, thế thì nếu tôi đã có vinh hạnh giúp được mọi người thì nhất định sẽ đến giúp đỡ cô.”
Lại nói thêm mấy câu rồi chào tạm biệt, Ôn Nhạc Lê phải đến công ty quản lý của mình, còn Nhan Cửu quay về bệnh viện vì có hẹn với Đoàn Thanh. Cô nhìn theo chiếc xe chạy xa dần, hít một hơi thật sâu.
Cô ấy thật sự quá xuất sắc.
Đó là câu nói rõ ràng nhất trong lòng Nhan Cửu lúc này.
Thực ra chiều nay từ khi Ôn Nhạc Lê tới, cô đã lặng lẽ cầu mong cho cô ấy được trúng tuyển, tuy là cũng cảm thấy cô ấy có năng khiếu, nhưng vẫn còn một suy nghĩ khác… khiến cô thấy xấu hổ.
Có lẽ khi cô ấy được chọn thì sẽ không có nhiều thời gian ở khoa cấp cứu, phải đi đóng phim rồi.
Không có thời gian ở khoa cấp cứu, thì có nghĩa là…
Nghĩ đến đó, ánh mắt cô ảm đạm, cảm thấy bản thân hơi quá, thế là khẽ thở dài một tiếng rồi bắt xe taxi, chạy đến bệnh viện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]