Dù cho từ tối qua đến giờ chỉ ngủ không đến bốn tiếng đồng hồ, nhưng hôm sau Nhan Cửu vẫn dậy rất sớm, cả người thấy nhẹ nhõm thư thái hẳn. Khóc lóc đã giải phóng cảm xúc của cô, nhưng công thần lớn nhất khiến cô nghĩ thông suốt chắc chắn vẫn là Triệu Tế Thành.
Nói không khoa trương là, đến giờ cô hoàn toàn giống nữ chính trong phim, ôm quần áo lấy trong tủ ra vừa ca hát vừa xoay vòng. Cô muốn ăn mặc thật đẹp, ăn sáng thật ngon, thậm chí muốn cưỡi chiếc xe đạp cô đã khóa ở chỗ bãi xe rất lâu rồi không đụng tới để chạy tới bệnh viện.
Ai ngờ, vừa mở cửa ra thì đã chạm mặt người ở đối diện.
Phản ứng đầu tiên của Nhan Cửu khi nhìn thấy Triệu Tế Thành lại có chút ngượng ngùng, tuy rằng đây không phải ngày đầu anh mặc sơ mi trắng quần đen, nhưng hôm nay cô cũng mặc sơ mi trắng váy đen, có chút ngượng khi mặc giống nhau như vậy.
Triệu Tế Thành nghe cô chào buổi sáng thì ánh mắt thoáng lướt qua cô, khi quay đi bấm nút thang máy, một nụ cười mà chính anh cũng không nhận ra lặng lẽ xuất hiện, anh hỏi:
“Sớm vậy? Có thể đi muộn mà.”
Nhan Cửu cúi xuống cười, nhớ lại hôm qua cô đã khóc đến mất cả hình tượng trước mặt anh thì ngại không dám nhìn anh nữa, mà quay đầu sang bên, hỏi:
“Trời đẹp như vậy, tôi muốn đạp xe đến bệnh viện, không phải anh cũng dậy sớm đó sao? Hôm nay anh lái xe đi làm ạ?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-muon-gi-em-cung-la-cua-anh/3618813/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.