Vạn Tử Tẩm đứng ngoài cửa, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng gõ cửa:
– Mời vào!
Đầu tiên cô nở một nụ cười, đẩy cửa đi vào; quả nhiên nhìn thấy Trọng Hàm mặc quần áo ngủ ngồi bên cạnh chiếc máy tính đang trò chuyện với các bạn.
Đây là một căn phòng rộng hàng trăm mét vuông sang trọng, xa hoa. Tuy nó có phòng piano riêng, phòng vẽ riêng nhưng vẫn chỉ là một đứa trẻ, dĩ nhiên là nó thích cái thế giới mạng đầy mê lực kia hơn nhiều.
– Đã mười giờ rồi, con nên đi ngủ thôi! – nhìn nó mà lòng cô mềm nhũn ra.
Đứa bé trông rất tốt, cô thật sự thấy cảm kích người đã chăm sóc và nuôi dưỡng nó.
– Cô, cô đặc biệt tới để nhắc cháu đi ngủ sao? – nó có vẻ kinh ngạc nhìn cô. Trước kia cô Lâm đối với nó rất tốt, nó rất thích cô Lâm nhưng chưa bao giờ cô tới phòng nhắc nó đi ngủ. Buổi tối, sau khi thu dọn phòng, cô Lâm sẽ đi thẳng về phòng mình. Cô Lâm từng kể với nó rằng, cô ấy về phòng là để nói chuyện với vị hôn phu ởDubai.
Còn cô Vạn này … Trọng Hàm nhìn sâu vào mắt cô. Ánh mắt của cô rất dịu dàng, rất cưng chiều, nhìn giống với ánh mắt của bà nội mỗi khi nhìn nó. Đó không phải là một ánh nhìn giả dối hay vì cố ý muốn lấy lòng nó.
– Đúng thế, ngủ muộn đối với con không tốt. Ngày mai sẽ không có tinh thần để đi học đó! – cô dịu giọng nói.
Trong mắt đứa bé trở nên phức tạp, mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-cuc-cung/41980/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.