Thốt lên cái tên Nhạc Khuynh xong cô còn không tin vào chính lời nói của mình. Nhạc Khuynh năm xưa thậm chí đã bị cô nhầm tưởng là một đứa trẻ bốn hoặc năm tuổi, cô đã xưng cô với nó, sau khi biết Nhạc Khuynh đã mười sáu tuổi thì cô rất bất ngờ. Nhưng cô vẫn không thể tin được...chàng trai đứng trước mắt mình là Nhạc Khuynh năm nào.
Cậu ta gật đầu liên tục, sau đó cười. Đúng một chất giọng của thanh niên. “May quá, chị vẫn nhớ ra em là ai, còn nhớ cả tên của em.”
“Thật sự là Nhạc Khuynh?” Triệu Đình Đình mắt chữ A miệng chữ O.
Căn bệnh kỳ lạ đó mà có thể chữa trị ư...từ một đứa trẻ mười sáu tuổi như học cấp một, biến thành một thanh niên cao ít nhất một mét bảy mươi sau gần năm năm, và Nhạc Khuynh đang đứng trước mặt cô!
Nhạc Khuynh lại gật đầu. “Để có thể lấy chị làm vợ, việc gì em cũng có thể quyết tâm. Em đã nghĩ tìm chị rất khó khăn, không ngờ lại dễ dàng như này, chị là một ngôi sao nổi tiếng.” Nhạc Khuynh đưa tay lên gãi gãi đầu. “Em cũng đã vì chị để trở thành một ca sĩ, em muốn được sánh đôi với chị một cách công bằng. Thời gian qua em đã không ngừng cố gắng để cải thiện bản thân.” Nhớ lại những buổi dầm mưa chạy bộ, nhớ lần khắc khổ tập thể hình, chế độ ăn uống hợp lý. Sau khi chữa được bệnh Nhạc Khuynh đã làm mọi cách để tìm lại mối tình đầu của mình tại ngôi chùa nơi mà cậu lớn lên, Triệu Đình Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774285/chuong-191.html