Ngồi ghế salon trước cửa kính lớn ở tầng ba mươi. Triệu Đình Đình khoác chiếc áo choàng ngủ màu đỏ, tay cầm ly rượu vang. Đôi mắt thẫn thờ nhìn xa xa vào khoảng không vô định, cô không biết bản thân đang nhìn thứ gì, càng thấy giống như trong mắt cô hiện tại chỉ còn một màu đen tối.
Cô cắn môi uống cạn ly rượu trong tay, xong lại tự rót cho mình một ly rượu khác, rượu vừa cay vừa đắng. Giống như tâm trạng bây giờ của cô vậy. Rất phức tạp và khó chịu, khó có thể nuốt trôi xuống cổ họng. Nhưng những lúc như thế này chỉ có uống rượu làm tâm trạng của cô đỡ đi phần nào rối bời mà thôi.
“Sở...Minh Thành.” Cô vô thức gọi lên cái tên đã in hằn trong trái tim, chính miệng cô đang gọi cái tên mà suốt bao năm cô chưa từng một lần nhắc đến. Chẳng phải cô đã cố quên đi ư, có chuyện gì vậy, tại sao, tại sao cô không thể quên? Cô vô dụng đến vậy, cô yếu đuối đến vậy sao. Cô đã cố gắng mạnh mẽ và độc lập sau cùng trước cái tên này cô vẫn như một đứa trẻ, đau lòng đến nỗi muốn khóc thật to. “Anh là cái thá gì vậy Sở Minh Thành? Anh là con đỉa, hay... con muỗi? Anh bám tôi lâu quá rồi, buông tôi ra đi Sở Minh Thành, ha ha, tôi...sợ anh rồi, tôi rất sợ anh.” Cười tự giễu mình, Triệu Đình Đình lại đưa rượu lên miệng uống một cách khổ sở. Đưa tay lên lau khóe miệng, Triệu Đình Đình thở khan một hơi.
Có khi nào Sở Minh Thành bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774275/chuong-181.html