Thằng bé nó nhíu mày nhìn Triệu Đình Đình, đôi mày đen ảm đạm, sống mũi cao, đôi mắt long lanh quá… Tất cả đều hoàn hảo cho đến khi cô đối diện với sự lạnh lùng của nó, sự lạnh lùng này khiến cô sợ hãi, giống như đang đối mặt với người ấy.
Cô thẫn thờ, cả người như hóa đá, mắt vẫn dán chặt lên thằng bé. Không biết bao nhiêu tuổi rồi mà trông trưởng thành như vậy, cũng khá cao to, liệu thằng bé có hơn tuổi Tú Dao không nhỉ?
Thấy Triệu Đình Đình không có động tĩnh, thằng bé khoanh hai tay trước ngực quay đầu lại, ra hiệu cho đám vệ sĩ rồi liếc xéo Triệu Đình Đình, ý là nhất định phải nhìn được khuôn mặt người phụ nữ này. Dám to gan cười bổn thiếu gia ta.
Cô cứ mất tập trung cho đến khi cảm thấy khẩu trang của mình bị tháo xuống, và đương nhiên hai tay của cô lúc này đã bị đám người đi theo phía sau thằng bé kiểm soát chặt chẽ phía sau lưng, không thể thoát ra được. Khẩu trang, kính mắt cứ dần dần rơi xuống khỏi khuôn mặt thanh tú của Triệu Đình Đình, bọn chúng lấy mũ từ tóc cô ra quá mạnh khiến chiếc dây buộc tóc cũng bị đứt, vì vậy mà mái tóc buông thả xuống, một mùi hương thoang thoảng bay đến chiếc mũi nhỏ của thằng bé.
Cơn gió lạnh lặng lẽ lướt qua những tán cây, cuốn theo cả những chiếc lá khô xơ xác, Triệu Đình Đình chớp mắt một cái, giờ đây khoảnh khắc như ngừng lại khi cô được nhìn cận cảnh thằng bé hơn so với khi đeo chiếc kính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774271/chuong-177.html