“Hả?” Lâm Bác có nét già dặn hơn xưa, mái tóc cũng đã lớt phớt vài sợi bạc màu, giống như đã phải suy nghĩ rất nhiều vậy.
Nhìn anh ta ngẩn ngơ mãi không nhận ra mình, Triệu Đình Đình à một cái, cô cất điện thoại vào trong túi rồi lại ngẩng lên nhìn đối phương. Anh ta sao vậy nhỉ? Chỉ năm năm thôi tại sao không nhận ra cô chứ, lẽ nào thời gian qua khiến bộ não của Lâm Bác kém phát triển đi. Cô cứ tưởng…
Triệu Đình Đình hơi cụp mi mắt nhớ đến Giai Nghi, cô đã nghĩ vì niềm uất hận không thể tha thứ của Lâm Bác, anh ta sẽ còn mãi ghi nhớ cô và Sở Minh Thành. Thậm chí còn phải trả thù Sở Minh Thành nữa, xem ra bao nhiêu năm qua đã khiến Lâm Bác tỉnh ngộ rồi.
Cảm thấy người phụ nữ ăn mặc kín mít trước mặt muốn ngáng đường không cho mình đi qua, Lâm Bác nhíu đôi mày, một vài nếp nhăn trên trán xếp lại với nhau vẻ khó chịu. Phụ nữ đúng là loại sinh vật khó hiểu nhất thế gian. “Này, cô bị mù à?” Lâm Bác đưa một ngón tay út lên gãi gãi vành tai, ánh mắt thể hiện sự coi thường đối với Triệu Đình Đình.
Trời thì nóng, ăn mặc chỗ hở chỗ kín đáo, chưa kể khuôn mặt thì bịt kín như bưng khiến bất cứ ai muốn nhìn rõ dung nhan cũng không thể. Vừa đi vừa cầm điện thoại, không chú ý đâm phải người ta cũng không xin lỗi, được cái dáng người giống người mẫu mà nhân cách thì… Lâm Bác nhìn một lượt người Triệu Đình Đình rồi đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774269/chuong-175.html