Nhận được câu trả lời quen thuộc từ Triệu Đình Đình, Địch Sa chỉ biết thở dài. “Em luôn nói với chị không muốn đem trao hy vọng cho Lưu Luân, nhưng hiện tại chính em đang gieo mầm hy vọng trong tim anh ấy suốt bao nhiêu năm qua.”
Triệu Đình Đình dừng bước, cô ngẩn cả người ra không biết đối mặt với Địch Sa như nào, càng không biết phải trả lời chị ấy như thế nào. Đúng là bao nhiêu năm qua cô chưa từng chấp nhận tình cảm của Lưu Luân, xong chính cô lại đối xử với anh rất tốt, cô đơn giản nghĩ coi anh như người nhà...còn anh thì không hề như vậy.
“Em…” Triệu Đình Đình quay sang nhìn Địch Sa, cư nhiên cô bị chị ngắt lời.
“Đình Đình, hãy nhìn lại quãng thời gian em và Lưu Luân đi qua cùng nhau, biết bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống, lúc vui buồn hay hoạn nạn Lưu Luân đều bên em. Em quên sao? Hai năm trước nhà bố mẹ em bị cháy, khi đó một thân Lưu Luân chạy vào cứu bố em ra ngoài mặc kệ hiểm nguy. Còn nhớ lúc đám người xấu xa do Châu Châu ghen ghét với em trong Showbiz sai lái xe đâm mẹ em, khi đó cả nhà em và Lưu Luân đi với nhau, cũng lại là anh ấy mặc kệ tính mạng đáng giá của mình để lao tới cứu bác gái. Em thấy Lưu Luân không đáng với em ở chỗ nào? Tại sao em lại không hề động lòng? Em là tảng đá, hay khúc gỗ vô cảm vậy Đình Đình?” Địch Sa dừng bước, chị kể lại những lần cả cô và gia đình đối mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774267/chuong-173.html