Lưu Luân, anh có thấy cái váy của em đâu không?”
Triệu Đình Đình mở tủ quần áo, cô lật lên lật xuống tìm đồ nhưng vẫn không thấy chiếc váy yêu thích hay mặc ở nhà của mình đâu. Gương mặt bắt đầu xuất hiện vài tia bất mãn.
Lưu Luân đứng trước cửa sổ, tay cầm tách hồng trà thơm, anh nghe thấy Triệu Đình Đình gọi liền quay lại. “Anh…” Chưa kịp trả lời Lưu Luân lại thấy Triệu Đình Đình lẩm bẩm.
“Rõ ràng là mình để ở đây mà. Nó có chân chạy đi đâu chứ.” Cô đưa tay lên gãi gãi đầu, mái tóc bồng bềnh của cô ngày càng dài ra, tôn lên sự quyến rũ kỳ lạ.
Lưu Luân đưa trà lên môi nhấp một ngụm, mắt hơi nhắm lại thưởng thức. Thơm thật đấy. Mở mắt ra, anh đi tới hạ tách trà xuống bàn, anh cất giọng trầm trầm. “Đình Đình, em nhìn xem trong phòng đã có tới hai tủ quần áo, đều là của em. Chưa tính phòng để đồ cũng là quần áo của em. Nhiều đồ như vậy đâu nhất thiết phải mặc chiếc váy đó.”
Thấy Lưu Luân nói cũng đúng, Triệu Đình Đình đóng cánh tủ vào, cô quay phắt người lại, đưa hai tay ra sau lưng, mặt cười mỉm. “Đơn giản là vì em thích đấy, không được sao? Chiếc váy đó rất hợp với em, anh không thấy vậy à?”
Thật sự khi nghe Triệu Đình Đình nói vậy Lưu Luân không biết trả lời ra làm sao, anh giật giật khóe miệng, mặt tái tái cả đi, một năm qua Triệu Đình Đình mua bao nhiêu váy vóc, quần áo, anh còn chưa chiêm ngưỡng hết, hàng tháng Triệu Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774264/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.