Trong tay cầm một một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa loại bột đã bào nhuyễn. Châu Châu nhếch mép nắm chặt chiếc lọ trong lòng bàn tay, vài giọt mồ hôi chảy xuống gò má dù là đang khí trời mát mẻ.
Lưu Luân và Liên Liên đứng phía xa, vừa rồi không rõ giữa Triệu Đình Đình và Địch Sa đối thoại những gì, nhưng có vẻ không được vui cho lắm. Thấy Triệu Đình Đình quay trở lại, Lưu Luân tiến đến vài bước hỏi thăm, mắt đảo về phía trước, nơi Địch Sa vẫn đang ngồi một cách nhàn rỗi.
“Địch Sa không làm khó em chứ?” Anh ân cần hỏi, chất giọng rất nghiêm túc.
Triệu Đình Đình hướng mắt theo cái nhìn khó chịu của Lưu Luân, thấy Lưu Luân đang nhìn Địch Sa một cách không hài lòng cô liền đánh nhẹ vào bả vai anh một cái. “Không có làm khó gì hết, anh thôi nhìn người ta bằng ánh mắt thám tử đó đi.”
Liên Liên nhíu mày níu lấy tay Triệu Đình Đình. “Chị nói dối chứ gì, Địch Sa vốn là người khó tính, vừa rồi nhìn mặt chị ta hằm hằm như thế, chắc hẳn không vui khi chị đến làm quen.”
Bị nói trúng tim đen, Triệu Đình Đình nhìn vào khoảng không vô nghĩa, cô cười như không có chuyện gì xảy ra. “Chắc chị ấy gặp chuyện gì không vui thôi. Lát nữa chị sẽ làm quen lại một lần nữa. Dù sao cũng phải đóng chung với nhau một thời gian dài. Chị chưa từng đối diện với Địch Sa nên không biết cách ăn nói, chị ấy là người nổi tiếng, khí chất như vậy cũng là điều bình thường, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774261/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.