Thời gian như ngừng lại tại khoảnh khắc này. Lưu Luân không tin được vào chính đôi tai của mình. Thậm chí đã nghĩ có lẽ mình quá quan tâm Triệu Đình Đình nên mới gặp ảo giác. Thật không ngờ…
“Em...đang làm gì vậy?” Lưu Luân trả lời Triệu Đình Đình, một chất giọng man mác buồn, không thể lường trước được tâm tư.
Triệu Đình Đình mở mắt, cô vẫn ôm Lưu Luân, thầm hít một hơi thơm tho tỏa ra từ cơ thể anh. “Anh là chưa nghe thấy?” Cô hỏi lại, hai má hơi ửng hồng.
“Anh hỏi em, em đang làm gì vậy?”
Cảm thấy có gì đó không đúng, Triệu Đình Đình dần buông tay khỏi Lưu Luân. Cô thở dốc đi lên trước mặt Lưu Luân. Đây có phải Lưu Luân mà cô biết không, nếu là anh ấy...có lẽ giờ này cô đã được một cái ôm chân thành và vạn lời hẹn ước...chỉ cần cô bằng lòng cơ mà?
Đứng trước mặt Lưu Luân rồi cô mới biết, mặt của anh từ lúc nào đã mất đi nụ cười ấm áp, thay vào đó là sự lạnh lẽo sâu thẳm đáy mắt khi nhìn cô, một gương mặt như không cảm xúc.
“Em…” Triệu Đình Đình á khẩu, cô bối rối không dám ngẩng mặt đối diện với người đàn ông trước mặt. Thật tệ hại, có lẽ lần này Lưu Luân đã không chờ đợi cô nữa rồi. Anh ấy có rảnh đâu mà chờ đợi cô ngày này qua ngày khác, chỉ đợi một tiếng yêu từ cô chứ. Một người hoàn hảo như anh...không thiếu gì phụ nữ tốt bao quanh, và anh ấy xứng đáng.
Lưu Luân thở dài một cái, anh đưa một tay lên xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774254/chuong-159.html