Lưu Luân đứng dậy, anh hơi đưa tay ra muốn ngăn Triệu Đình Đình lại. Chưa nói lời nào hai người đã rời đi.
“Thật ra...anh muốn đi cùng em.” Lưu Luân thì thầm, đôi mắt ánh lên tia buồn rầu.
Đối với Triệu Đình Đình anh vẫn là người xa lạ đến thế ư? Anh không thể đi cùng cô, anh không thể...đối với tư cách bạn bè mà đến thăm bác trai và bác gái.
Thu bàn tay lạnh về, Lưu Luân siết tay thành quyền, đôi mày hơi nhíu lại nhìn xuống dưới. Anh rất tò mò, anh tò mò nhà cô như nào, nhà cô ở đâu, bố mẹ cô là người như thế nào, họ thương cô không? Rốt cuộc thì hai người họ có đúng là trở về nhà của Triệu Đình Đình không? Anh không thể an tâm, ít nhất thì Lưu Luân vẫn chưa biết gì về Trần Hy Nhi, anh không thể tin tưởng cô ta được.
Nghĩ đến đây liền cảm thấy bản thân có một lý do để đi theo bảo vệ Triệu Đình Đình trong âm thầm, Lưu Luân vội vã rời khỏi nhà, từng bước chân dài và nhanh cố gắng không làm mất dấu hai người kia. Anh chấp nhận chạy thang bộ xuống chứ không đi thang máy. Anh muốn bản thân phải có mặt trước khi hai người họ đi.
“Xuống rồi.” Lưu Luân đầu đội mũ, mặt đeo khẩu trang, anh đã xuống sớm hơn họ vài phút và đã lấy được xe từ dưới hầm. Mồ hôi vẫn còn đang lấm tấm trên trán anh.
Trần Hy Nhi mở cửa xe cho Triệu Đình Đình mới vòng lại phía bên kia để vào bên trong xe. Chiếc xe nhanh chóng khởi động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774252/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.