Đô thị phồn hoa, đường phố tấp nập. Dòng xe qua lại thay phiên nhau, đường cao tốc không còn một khoảng trống.
Thật không thể ngờ rằng để làm một idol của công chúng phải đánh đổi rất nhiều thứ, thứ quan trọng nhất là thời gian.
Đêm khuya về tới nhà mệt đến nỗi không muốn ăn cơm mà chỉ cần nằm yên tĩnh trên chiếc giường êm ấm. Sáng sớm muốn ngủ thêm một chút nhưng công việc dở dang lại đang chờ. Đến bữa sáng cũng phải gấp rút ăn nhanh chóng. Bữa trưa thi thoảng chỉ là những cái bánh nhỏ lót dạ cho đỡ đói. Chưa kể lịch tập luyện thân thể khắc nghiệt cùng chế độ ăn kham khổ. Làm sao đây, Triệu Đình Đình cô có lẽ giờ chẳng còn thời gian mà suy nghĩ vẩn vơ nữa rồi.
Trên đường trở về từ phòng tập luyện, Triệu Đình Đình vẫn mặc đồ bó sát thoáng khí, mái tóc buộc gọn phía sau, băng đô đeo trên trán, khăn thấm mồ hôi vắt trên cổ, mái tóc cô vẫn còn ẩm ướt.
“Có muốn ăn gì không?” Một hồi im lặng từ khi bước lên xe, Lưu Luân là người mở lời với cô trước.
“Cái gì em cũng không muốn ăn.” Triệu Đình Đình đưa khăn lên lau nhẹ giọt mồ hôi đang chảy xuống trên gò má.
Nhìn Triệu Đình Đình như vậy, Lưu Luân có chút không nỡ. Anh quay đầu về vị trí cũ tiếp tục nghiêm túc lái xe, chiếc xe cách ly hoàn toàn với tiếng động bên ngoài.
“Thật ra anh nghĩ rằng em không cần phải tập luyện nhiều như vậy. Cơ thể em đã rất cân đối.”
Triệu Đình Đình khựng lại, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774250/chuong-155.html