“Tiểu thư thật thú vị.” Bà ấy đứng thẳng người cười tự nhiên, đôi môi rượu mận của bà thật cá tính.
Làm nghề này trong bao lâu, chưa bao giờ bà gặp cô gái nào tự tin và có khí chất, tiềm năng trong tương lai như này.
Triệu Đình Đình lạnh lùng hất tóc ra sau một cái, cô đứng dậy dứt khoát, vòng eo nhỏ bên dưới người bỗng lộ ra hơn. Chiếc váy đen bó sát, hai dây áo mỏng manh toát lên sự khiêu gợi và ma mị.
“Xem kìa, có vẻ như vị tiên sinh này đã đợi tiểu thư rất lâu.” Chuyện gia trang điểm quay người lại phía sau, bắt gặp Lưu Luân ngủ gục bên ghế, đầu kê trên tay. Phải nói sao đây, anh ta ngủ cũng đẹp trai nữa. Hai người này lẽ nào là diễn viên ư? Dạo này lịch show đắt đến nỗi bà không có thời gian xem tv, các chương trình giải trí được mười phút.
Cô cười duyên. Lưu Luân vậy mà đã đợi cô nguyên buổi chiều rồi. Ngày nghỉ của anh đa phần đều là cô chiếm chọn, cô luôn làm mọi cách để anh phải bận bịu dù không cố ý. Biết sao được…anh đã nói là tự nguyện, là điều anh muốn làm nên cô cũng không ngăn cản.
“Anh…” Triệu Đình Đình chầm chậm đi đến lay nhẹ bả vai của Lưu Luân, đôi mày anh lập tức nhíu lại nhưng vẫn không mở mắt. Giấc mơ đẹp không muốn tỉnh? Hay là quá mệt mỏi rồi? “Lưu Luân, em làm xong rồi.” Cô chạm nhẹ vào má Lưu Luân, áp lòng bàn tay ấm lên da thịt anh, lúc này đột nhiên lời nói có hiệu nghiệm, Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774242/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.