“S...Sở Minh Thành, sao anh có thể nghĩ xấu vợ anh như vậy hả?” Sở Tố õng ẹo hơi ưỡn ngực ra chạm nhẹ tay mình vào vai Sở Hân, cố ý muốn nâng niu bà như không bao giờ làm chuyện sai trái như vậy.
Sở Hân hơi liếc ánh mắt sang Sở Tố, khóe miệng cong lên một chút dù không ai nhìn thấy, sau cùng bà đưa tay đặt nhẹ lên trán. “Tố Tố à, con mau xem, con trai yêu quý của ta lại muốn ta chết nhanh như vậy. Loạn, loạn thật rồi. Chỉ con dâu là tốt với ta.”
Anh nhíu mày. Trước nay Sở Hân chưa bao giờ làm điệu bộ này, lẽ nào vì ở với Sở Tố mà mẹ anh bị lây luôn bản tính ‘trà xanh’? Nhưng sau cùng nhìn cho kỹ thì cũng không đúng, phải nói sao nhỉ, đúng hơn là giống bà ấy đang hợp tác đóng một vở kịch không có đạo diễn mà thôi!
“Người đâu.” Anh đút hai tay vào túi quần, lạnh lẽo cao giọng, mắt chiếu xuống hai người phụ nữ kia.
“A...Anh gọi người làm gì vậy?” Sở Tố lo lắng đến nỗi co rúm người lại. Lẽ nào chỉ vì lý do bé tí này mà Sở Minh Thành định giam giữ hay giết chết cô ta sao? Không đời nào, cho đến thời điểm hiện tại Sở Tố này đã là phu nhân của Sở gia, đừng hòng làm gì được cô ta.
“Chúng em đây boss.”
Chưa đầy ba giây người Sở Minh Thành cần đều có đông đủ, tiếng bước chân rầm rộ như có thể rung chuyển mặt đất. Anh quay lưng lại, khuôn mặt lãnh khốc hiện lên vài tia cảnh cáo. “Dọn sạch sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774239/chuong-144.html