Máy bay hạ cánh ngay tại sân nhà của Sở gia. Sở Minh Thành từ máy bay bước xuống, Suốt một chặng đường dài trở về Mỹ không lúc nào là thoải mái, đôi mày chau lại khiến không khí trong máy bay có chút khó thở, cả trợ lý Hàn Lâm và những người khác cũng không ai dám lên tiếng làm phiền không gian riêng tư của boss lớn, thở cũng chỉ dám thở nhẹ nhàng. Đợi khi boss lớn ra khỏi máy bay ai cũng đập ngực hít thở mạnh mẽ để bù lại quãng thời gian sống thiếu oxy kia.
Đi dọc khuôn viên dài hàng trăm mét của Sở gia, Sở Minh Thành cởi chiếc áo khoác bức bối ném xuống đường. Trợ lý Hàn Lâm theo sau thấy vậy lại nhặt lên, cứ thế đến cả chiếc cà vạt đeo trên cổ anh cũng bị vứt ra bụi hoa bên cạnh. Thật nóng chết rồi, nóng lòng quá.
“Ông nội!” Cửa chính của cung điện mở bật ra, Sở Minh Thành cao giọng, đôi mắt lộ vẻ chấn động.
“A, há mồm ra nào bé con của ta. Đúng đúng, quá ngoan rồi. Muốn ăn nữa không? Mau mau xin ta.”
Sở Minh Thành cứng họng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Sở Minh Hạo đang ngồi trên ghế, bên cạnh là hộp bánh bích quy gia tộc, dưới chân là một chú chó. Ông thậm chí đang rất khỏe khoắn và cười đùa cho chú chó ăn.
Nghe thấy tiếng gọi của cháu mình, Sở Minh Hạo lập tức ngẩng đầu lên, mái tóc bạc trắng cùng đôi mắt mờ đục. “Sao. Ta tưởng con đã đi công chuyện?” Chẳng phải giữa đêm qua thằng bé đã đem người lái trực thăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774227/chuong-132.html