“S...Sao?” Lưu Luân trợn mắt ngạc nhiên, đột nhiên Tố Tố lại đi hỏi vậy, cô nhớ được điều gì ư?
Anh lộ rõ sự lo lắng và không vui. Lẽ nào vừa nãy đâm phải thằng bé, rõ ràng Tố Tố và nó có mối liên hệ nào đó thì cô mới trở thành như vậy. Nhìn sắc mặt Tố Tố như đang không vui, có lẽ ký ức cô ấy nhớ lại là một mảnh của buồn đau chăng?
“Tại sao em hỏi vậy?” Lưu Luân nghiêm túc hỏi cô, ánh mắt lộ vẻ kiên định, bắt buộc phải phân minh rõ ràng.
Tố Tố lắc lắc đầu, cô bặm môi. Lưu Luân hỏi vậy cô cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ là cảm thấy bản thân mình của hiện tại lại không phải chính mình...khó hiểu nhưng lại đúng là như thế. Cô có linh cảm khi bên Lưu Luân không hề có cảm giác quen thuộc. Dù bị mất trí nhớ ít ra cô cũng phải có linh cảm tốt đẹp gì đó về anh, hoặc ít nhất là kỷ niệm đẹp giữa hai người. Nhưng không, không hề có...cô cảm thấy mình như người từ trên trời rơi xuống vậy, và thế giới này không thuộc về cô.
Lưu Luân vẫn nhìn cô và chờ đợi câu hỏi, có nên nói rằng từ sau vụ tai nạn cô đã mất đi ký ức không? Anh vẫn nghĩ cô đơn giản là tai nạn nên không khỏe, có nhiều chuyện còn nhớ có nhiều chuyện lại đã quên. Nhưng thật ra khi bên anh cô không nhớ điều gì, ngay cả ngày hai người kết hôn, hay là cô bao nhiêu tuổi, bố mẹ cô là ai, Tố Tố này từ đâu tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774221/chuong-126.html