Ánh dương chiếu lọt qua cửa sổ, Triệu Đình Đình hơi nheo mắt xoay người tránh đi ánh sáng phá hỏng giấc ngủ ngon lành của cô. Theo thói quen chân đưa cao muốn tìm thứ gì đó để gác, bình thường khi ngủ một mình cô hay gác gối, chăn, hoặc đại loại thứ gì đó mềm mại.
Lần này khi gác chân lên thứ gì đó phập phồng cô vẫn không nhận ra điều gì kỳ lạ mà còn gác nốt tay của mình.
Bụng của cô lúc này réo lên một tiếng, tuy không quá to nhưng đủ để khiến ai đó nghe thấy. “Chưa đến giờ ăn sao, không có ai gọi mình dậy gì cả, đói quá…” Triệu Đình Đình lẩm bẩm, cánh môi anh đào chúm chím lấy nhau.
Sở Minh Thành mở mắt nhìn chân và tay của Triệu Đình Đình đang thoải mái yên vị trên cơ thể mình, dần dần anh di chuyển mắt sang khuôn mặt nhỏ vẫn đang áp sát ngực anh. Hôm qua chẳng phải đã ăn rất no ư? Sờ bụng còn thấy căng phồng như vậy, mới qua vài tiếng ‘làm việc’ mà đã tiêu hóa hết thức ăn rồi?
“Ha…” Anh nhếch mép, có chút buồn cười.
Triệu Đình Đình sinh ra số mệnh chỉ để ăn uống và hít thở thì phải, cô ta có thể nuốt trọn cả thế giới. Có hai khả năng đặc biệt từ cô ta mà anh đã khám phá ra được, một là tức tốc khiến anh ‘cương’. Hai là có thể làm anh phẫn nộ chỉ bằng thái độ và lời nói.
Đưa tay vén lọn tóc hạt dẻ mềm mại vào tai Triệu Đình Đình, Sở Minh Thành nhìn chăm chăm vào đôi mi đen cong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774198/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.