Có gan bắt người của Sở Minh Thành này đi, thì có gan chịu tội.
Trợ lý Hàn Lâm bên đầu dây đang cầm bàn chải đánh răng đứng trước gương, còn chưa kịp đánh răng chuẩn bị đi ngủ sau ngày dài làm việc mệt mỏi thì mệnh lệnh của boss lớn đã giáng xuống. Giống như mọi lần, đây lại là một điều lệnh cụt ngủn không rõ đầu đuôi.
Boss của anh ta luôn như vậy, rèn rũa người khác bằng cách tự mình vận động não và tay chân. Chẳng trách bất cứ ai đi bên cạnh boss lâu năm đều đầy rẫy kinh nghiệm giữa sự sống và cái chết, không những vậy mà từ khi nào biến thành cái máy dò tin tức nhanh nhất có thể cũng không hay biết. Hàn Lâm không ngoại lệ.
Bỏ bàn chải được được bóp sẵn kem đánh răng xuống bồn rửa mặt, trợ lý Hàn Lâm hạ điện thoại chỉ còn tiếng tút tút bất lịch sự của boss xuống. Đêm nay có lẽ lại là một hành trình gian nan. Rốt cuộc Lục Viên là ai? Tìm bằng cách nào đây.
“Lục Viên?” Hàn Lâm sực nhớ ra điều gì đó, đưa tay xuống eo bụng mình sờ vào một vết sẹo không thể xóa bỏ của viên đạn mười năm trước. Lục Viên chẳng có lẽ...là tên khốn đã bắn anh ta năm xưa?
Hắn ta chẳng phải là bác ruột của tên ngốc mà boss đem về nuôi từ mười năm trước ư, chuyện đã xảy ra lâu như vậy, hôm nay boss lại có nhã hứng tìm lại kẻ thù để uống trà ăn bánh sao.
Hay lắm...thù năm xưa không trả tuyệt đối không phải người của Sở Minh Thành!
Cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774192/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.