Điếu trên tay Sở Minh Thành đột nhiên từ trong tay anh rơi xuống đất khiến anh có chút giật mình. Nhìn điếu thuốc đã hút phân nửa, đầu thuốc vẫn còn lập lòe lên đốm đỏ của tàn thuốc, khói thi thoảng bay một phía theo chiều gió.
Anh đưa một tay đặt lên ngực trái, cảm nhận nhịp điệu trái tim mình. Sao nó lại loạn lên như vậy? Là có chuyện gì ư?
Thầm nuốt một ngụm nước bọt, anh tiến lên vài bước nhìn mặt nước bị bầu trời tối đen phản chiếu, không thể thấy thứ gì bên dưới. Thi thoảng là tiếng tõm nhẹ của nước bên dưới, có lẽ là ếch hoặc cá gì đó. Rút từ trong túi ra chiếc điện thoại bằng biểu cảm lạnh lùng vô cảm, anh lướt lướt mấy hồi. Rất nhanh phản chiếu trong đôi mắt đen của anh là hình ảnh của Triệu Đình Đình.
Phóng to màn hình lên một chút, anh chăm chú vào người phụ nữ cười khả ái nằm trọn trong tay mình, phía sau là tháp đồng hồ của Luân Đôn.
Phóng to màn hình thêm một chút, nhìn kỹ nụ cười đó, nhìn đôi mắt sâu hút người của Triệu Đình Đình, nhìn mái tóc hạt dẻ của cô, nhìn như nào cũng thấy rất xinh đẹp. Chỉ là người đàn ông bế cô lại...khác một trời một vực.
Anh hơi nhíu mày tự nhìn bản mặt lạnh như băng của mình. Đôi mày lúc nào cũng cau có, miệng không cong lấy một chút. Vô cảm xúc như tảng đá nghìn năm khô khan vậy. Nếu tấm hình này có sự đóng góp là nụ cười của anh, có lẽ cũng không đến nỗi nào, nhỉ?
Tiếp tục nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774189/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.