Chết tiệt, Trần Hy Nhi đã nói tới đây thăm cô, vậy mà giờ đến cửa cũng không mở được. Sở Minh Thành vậy mà dám khóa trái cửa nhốt cô trong phòng.
Lẽ nào là vì chuyện đêm qua? Hắn sỉ nhục cô như vậy là vì lý do gì chứ, nhốt cô trong này cũng thật quá vô lý rồi.
Cô vội chạy vào trong cầm điện thoại lên gọi vào số di động của Trần Hy Nhi, không biết giờ này cô ấy đã tới đây chưa. Kể cả nếu tới cũng không được gặp nhau như vậy rất mất công.
Một cơn gió từ ngoài thoảng qua khiến mái tóc ngắn của Sở Minh Thành khẽ bay, hắn chăm chăm vào túi xách Trần Hy Nhi đang đeo trên vai, tiếng điện thoại đang phát ra rất đều.
Trần Hy Nhi nuốt một ngụm nước bọt, cứ thế mở khóa túi xách ra lấy điện thoại, nhìn vào màn hình liền biết ngay Triệu Đình Đình đang gọi, nha đầu ngốc này sao lại biết chọn thời điểm gọi thế này, lại còn ngay trước mặt boss lớn.
Mặt mày biến sắc hẳn đi, Trần Hy Nhi nhìn người đàn ông đối diện, ánh mắt sợ sệt lại đang trực diện với đôi đồng tử sáng ngời, Sở Minh Thành thậm chí còn không chớp mắt lấy một cái.
“A...alo.” Áp điện thoại vào tai, Trần Hy Nhi nhỏ giọng.
“Hy Nhi, cậu đã đến nơi chưa? Nếu là đang trên đường đến thì mau quay về.”
Nghe thấy giọng Trần Hy Nhi, Triệu Đình rối rít đổi tai nghe điện thoại, gương mặt tràn đầy sự lo lắng. Nếu Trần Hy Nhi gặp phải hắn thì biết phải làm sao chứ, hắn tức giận đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774182/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.