“Khụ...Aaaaa!” Triệu Đình Đình nhắm tịt mắt lại xua xua tay về phía trước, vô tình tát vào mặt Sở Minh Thành một cái.
Tay cô vẫn còn hua hua trong không trung, rõ ràng là cô không nhận ra ám khí đang bâu quanh lấy mình như kẻ địch, giờ cô chỉ cảm thấy...thật sự bản thân như đang lên chín tầng mây, có sao, có trăng…
“Triệu Đình Đình, cô dám!” Sở Minh Thành trừng mắt nhìn Triệu Đình Đình, má phải của anh sớm đã hồng hồng lên bởi những ngón tay thon thả vô tội kia.
Cô khịt mũi đưa hai tay lên giữ chặt má mình, mắt lờ đờ muốn căng ra nhìn xung quanh, cả tấm lưng lắc lư như bị gió làm cho lung lay. Chóng mặt quá...đây là đâu, mình là ai…
Nghĩ rồi cô lại cười ngớ ngẩn một mình, tay phe phẩy giữa không trung. “Ha ha, con ruồi này...ức...sao nhìn mặt mày, giống tên khốn đó quá vậy chứ.”
Tên khốn? Tên khốn nào? Sở Minh Thành dùng đôi mắt tinh tường của mình nhìn khắp xung quanh Triệu Đình Đình, miễn là trong tầm ngắm của cô thì anh đều mở to mắt nhìn rõ. Ruồi đâu? Làm gì có con ruồi nào.
Chợt anh khựng người lại nhìn khuôn mặt mộng mơ của Triệu Đình Đình, cô ta có phải là đang muốn nói anh là tên khốn đó không, ý cô ta...anh là con ruồi?
Cô ta vậy mà dám so sánh anh với con ruồi! Thứ sinh vật hạ đẳng, kinh tởm và bẩn thỉu đó sao...Triệu Đình Đình, cô...đúng là muốn chết.
“Mạo phạm hỏi tiểu thư đây, con ruồi này là trông giống tên khốn nào?” Sở Minh Thành lạnh lùng cất giọng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774176/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.