Ra đến bên ngoài cổng chùa, một hàng xe màu đen xếp thẳng đứng chờ đợi Sở Minh Thành, xe nào xe nấy đều đắt tiền và láng bóng, nhìn hắn bây giờ thật sự uy vũ như chúa tể vạn vật, duy nhất chỉ có cô là cảm thấy khó chịu vô cùng.
Nằm trong vòng tay của Sở Minh Thành, cô cắn chặt răng cam chịu nhìn vào hư không, thậm chí còn không biết mình đang nghĩ gì, nhìn đi đâu, đang bị đưa đi đâu. Cho đến khi hắn được vệ sĩ mở cửa xe ra thì hắn ném thật mạnh vào trong xe khiến cô đau đớn nhăn mặt.
Hắn coi cô là đồ vật, hắn ném cô như ném rác, hắn không quan tâm cô sẽ bị đau hay tổn hại gì đến cú ném đó, hắn chỉ cần biết làm vậy để cô ngoan ngoãn hơn và ngậm miệng lại thôi khóc lóc, hắn chán ghét người phụ nữ không ngoan này nhưng hắn tuyệt đối không để cô chạy thoát. Tốt nhất muốn chạy thoát thì hắn sẽ phế chân cô lần lượt một lần.
“Quay xe về thành phố!”
Từ trong xe Triệu Đình Đình vẫn nằm im vị trí rơi nước mắt, giọng lệnh nạt nộ của hắn vẫn lọt vào tai cô không thiếu chữ nào. Tiếng xe hơi nổ máy lần lượt vang lên mấy hồi, Sở Minh Thành cũng cúi thấp người chui vào xe, hắn ngồi ghế sau với cô, nhưng khi nhìn vào thấy cô ăn mặc lôi thôi, mặt mũi vẫn còn dính nước mắt mà không khỏi nhíu chặt mi tâm.
Người cô nhẹ như lông vũ trong phút chốc, Sở Minh Thành kéo tay cô thật mạnh để cô ngồi dậy dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774152/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.