Hắn ta lại dám cởi đồ cô giữa thanh thiên bạch nhật thế này, tên này đúng là biến thái, vậy mà dân chúng không biết gì cứ tung hô mãi.
Mặt Triệu Đình Đình đỏ bừng, chân tay quẫy đạp không ngừng, không ngờ chân vung lên một cái đã đạp vào mặt Sở Minh Thành khiến hắn ta tức giận đến tái mặt.
Cô nhóc này đúng là không biết điều, có lẽ hai người đã quá cách xa độ tuổi, mười năm không phải thời gian ngắn…
Triệu Đình Đình cứng đờ chân tay, cô từ từ nhớ lại hành động vừa rồi, thứ cô đạp phải...không phải là gương mặt anh tuấn đó chứ?
Đôi mắt không chớp, miệng run run, cô từ từ quay đầu lại phía sau.
“A, tôi...tôi…” Cô nhìn nét mặt nam nhân lãnh khốc đến nỗi có thể giết người đó đang ngồi im không cử động, cả người như đang cố kiềm chế lại tránh giết người vô tội vậy.
Vô tình liếc qua tay Sở Minh Thành, cô thấy anh vẫn còn cầm lọ thuốc thật chặt, nhưng lọ thuốc bị anh bóp méo đến biến dạng. Như hiểu ra mọi chuyện Triệu Đình Đình khẽ nuốt nước bọt một cái, lẽ nào Sở Minh Thành là muốn bôi thuốc cho cô nên mới kéo áo cô lên?
Nhưng không phải là hành động này rất dễ bị hiểu nhầm sao, đột nhiên lại bế cô ném lên giường, còn tự cởi áo mình rồi kéo áo cô lên, như chuẩn bị làm điều gì đó xấu xa vậy. Nhìn khuôn mặt Sở Minh Thành lúc đó...rất giống khuôn mặt một nam nhân đang ghen khi nhìn thấy thứ thuộc về mình bị người khác sờ vào vậy...nó giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-da-co-bao-boi/1774106/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.