Minh Tô sốt rất nặng, thế nên sau khi nghe Trịnh Mật thổ lộ tâm ý xong, thì người còn nghĩ là do mình tưởng tượng ra. Nhưng dù là tưởng tượng thì người vẫn vui mừng không thôi, sợ Trịnh Mật thay đổi nên nhanh chóng tháo tiểu Tỳ Hưu trên người xuống tặng cùng nàng, coi như tín vật, càng mừng hơn là Trịnh Mật đã nhận lấy. Đến nay Minh Tô vẫn nhớ rõ sự vui sướng khi đó, khi đó tuy người đang bệnh nhưng lại nghĩ tương lai chắc chắn sẽ là một chặng đường yên ả, dù có khó khăn đến đâu thì người không sợ, dù cho gập ghềnh nhấp nhô thì người cũng thẳng tiến không lùi. Chỉ là đêm đó khi người năn nỉ A Mật gọi người một tiếng Minh Tô thì không cố nổi, ngủ thiếp đi. Thế nên ngày hôm sau tỉnh lại, chuyện đầu tiên mà người nghĩ đến chính là A Mật vẫn chưa gọi một tiếng đó. Minh Tô mở to mắt, tìm kiếm A Mật, nhưng lại thấy trong phòng không có một bóng người. Người đợi hồi lâu, chờ tiểu nhị trong khách điếm tới. Tiểu nhị đem thuốc và cháo trắng tới, thấy người tỉnh thì cười nói: "Vị khách quan đi chung với ngài có việc có việc rời đi trước rồi, nói mười ngày sau nàng ấy sẽ quay lại, muốn ngài ở tiểu điếm ngoan ngoãn dưỡng bệnh." Minh Tô vừa nghe xong thì phản ứng đầu tiên là tìm tiểu Tỳ Hưu trước, không tìm được mới thở phào nhẹ nhõm, chuyện tối qua không phải là mơ, người và A Mật đã ước hẹn rồi. Đã ước hẹn thì A Mật sẽ không bỏ lại mình đâu. "Nàng ấy thấy ai mà rời đi?" Minh Tô dò hỏi. Tiểu nhị vỗ tay, kinh ngạc hỏi: "Sao khách quan biết?" Lại ra vẻ giật mình hiểu rõ, "Chẳng lẽ là vị khách quan đã nói với ngài. Đúng rồi, sáng nay lúc nàng ấy xuống lầu thấy thuốc thì sắc mặt hơi kinh hoàng, giống như thấy được ai đó, tiểu nhân hỏi nàng mà nàng cũng không đáp, chỉ để lại một câu là mười ngày sau sẽ về rồi đi luôn." Minh Tô vừa nghe thì biết chắc là truy binh đã đến. Người cũng không dám hỏi nhiều, sợ tiểu nhị sẽ nghi ngờ. Mấy ngày tiếp theo, Minh Tô chỉ một lòng muốn khỏi bệnh, thuốc đến thì uống, cơm tới thì ăn, rất phối hợp. Bệnh tình cũng dần dần tốt lên. Đến ngày thứ ba, người đã có thể tự mình xuống giường. Xuống giường, bỗng nhiên Minh Tô cảm thấy không đúng, toàn bộ hành lý của A Mật không có ở đây. Tay nải có dấu vết bị lục lọi qua, trừ vài bộ đồ thì không còn tiền vật nào khác nữa. Minh Tô cảm thấy không đúng, A Mật sẽ không đem mang hết tiền bạc đi, ít nhất cũng sẽ lưu lại chút bạc vụn để người chi dùng. Minh Tô càng nghĩ càng thấy không đúng, người cuống quít xuống lầu, đi ra chuồng ngựa, trong chuồng ngựa không còn xe ngựa của hai người. Minh Tô chỉ cảm thấy cả người rét lạnh, người đè sự hoảng loạn xuống, đi tìm chưởng quầy để hỏi xe ngựa của người đang ở đâu. Chưởng quầy nói: "Xe ngựa đã bị vị khách đi cùng ngài dắt đi rồi." Dắt đi rồi...... Minh Tô ngồi xuống, A Mật không biết cưỡi ngựa, cũng không biết đánh xe, nàng mang xe ngựa đi làm cái gì? Nhưng người rất nhanh đã tìm lý do an ủi mình, A Mật không biết đánh xe nhưng nàng ấy có thể tìm một xa phụ mà. Người biết lý do này vô lý cỡ nào. Vì để phòng hành tung bị bại lộ nên dọc đường họ rất ít nói chuyện với người khác, càng không cần phải nói đến chuyện thuê người đi cùng. Hơn nữa A Mật là vội vàng chạy trốn, trong lúc vội vàng sao tìm được xa phu được. Nhưng Minh Tô cũng chỉ có thể an ủi bản thân, người sẽ ở khách điếm này đợi thêm mười ngày nữa, người không dám đi đâu vì sợ A Mật quay về tìm không thấy mình, người sợ từ nay trời Nam đất Bắc để lạc mất nhau. Minh Tô chờ đủ mười ngày, mười ngày sau, Trịnh Mật vẫn không quay về. Người không muốn đợi thêm mười ngày nữa lỡ như A Mật bị vướng vào chuyện gì mà không thể quay lại, lỡ như nàng ấy quay lại mà không thấy mình thì sẽ hoảng sợ cỡ nào đây? Người vẫn luôn chờ, thẳng đến thứ 15 ngày, ngân lượng dự chi xài hết, trên người Minh Tô không có ngân lượng, chủ quán đuổi người ra ngoài. Người rời khỏi khách điếm, muốn đi tìm hiệu cầm đồ, để đổi vài bộ quần lấy chút tiền bạc, người phải đợi A Mật trở về. Kết quả trên đường về thì lại xe ngựa của hai người. Khi đó Minh Tô chỉ cảm thấy bầu trời thật chói mắt, vội vàng đuổi theo gọi A Mật. Con ngựa kia vẫn nhớ rõ người nên đi chậm lại. Người đuổi đến cạnh, xa phu muốn đuổi nàng đi, Minh Tô bèn gọi tên Trịnh Mật, đứng ở cạnh xe không chịu đi, cửa xe mở ra, một lão giả thò đầu ra, cả giận hỏi: "Ngươi là người nào, sao lại dây dưa?" Sao lại là một lão nhân? Minh Tô không thể tin được, bèn chắp tay thi lễ với lão, ôn tồn nói: "Đây là xe ta, xin hỏi lão nhân gia có từng nhìn thấy một nữ tử không?" Lão giả kia nghe vậy thì sắc mặt hòa hoãn, nói: "Thì ra là thế, xe này là lão hủ mua hơn nửa tháng trước, người bán cho ta đúng là một cô nương." Minh Tô lập tức chấn động, nhưng vẫn không chịu tin, hỏi lại: "Khi đó nàng ấy có vội vàng? Có mặc cả hay chăng?" "Không vội, nhưng cũng chưa từng mặc cả." Lão giả trả lời ôn hòa, "Xe này hiện giờ đã là của ta nên tiểu hữu chớ có dây dưa." Minh Tô rốt cuộc cũng không tìm được lý do để an ủi mình nữa. A Mật không vội, nàng vô cùng thong thả bán xe ngựa, truy binh không đuổi tới, nàng ấy là tự mình đi, chung quy rốt cuộc nàng ấy cũng không cần mình. Xe ngựa đi rồi nhưng Minh Tô sững sờ ở tại chỗ. Người không biết bây giờ phải làm gì, người cũng không rõ cuối cùng là vì sao? Rõ ràng đêm đó, A Mật còn nói thích người mà, sao chỉ một giấc ngủ đã bỏ lại người rồi. Minh Tô đứng ở trên đường, nhớ lại từng chuyện một, nghĩ đến mà lệ rơi đầy mặt. Nếu A Mật để lại tiền bạc và xe ngựa cho mình, thì người còn có thể suy đoán là nàng ấy thấy mình bị bệnh mà sợ, nàng không muốn người lại phải đi theo người chịu khổ. Nhưng không có, tiền bạc không có, xe ngựa cũng không có, nàng ấy muốn người tự sinh tự diệt. Hóa ra nàng chưa bao giờ tha thứ người cả, nàng vẫn hận người, hận phụ thân người diệt toàn tộc nàng. Nhưng đó không phải là lỗi của người mà. Người cũng đã nỗ lực đền bù mà. Sao nàng vẫn còn giận chứ? Minh Tô vừa tủi hờn vừa không cam lòng. Người không hồi kinh mà là đi khắp nơi tìm Minh Tô, tìm một tòa thành lại một tòa thành, không có ngân lượng thì bán quần áo, không mua nổi ngựa thì dùng hai chân mà đi. Minh Tô thay bố y, mang giày vải, giày không biết đã sờn bao nhiêu đôi nhưng người vẫn muốn tìm Trịnh Mật. Minh Tô vẫn sợ Trịnh Mật xảy ra chuyện, dọc theo đường đi còn lưu ý lệnh truy nã. Nhưng Minh Tô chỉ thấy trong một tòa thành là những quan binh vẫn còn đối chiếu, Minh Tô thấy vậy liền an tâm rồi, A Mật không có việc gì. Phần lớn thành nhỏ ở Giang Nam đều giống nhau, Minh Tô đi tới tòa thành nhỏ tên Phượng Thành, lúc này hoa liễu đã bay đầy trời. Minh Tô bước qua những con đường lát đá xanh, tìm kiếm khắp nơi, xem xét khắp nơi, nhưng lại không dám hỏi thăm, sợ lưu lại dấu vết sẽ hại Trịnh Mật. Minh Tô đi qua rạp hát, đứng ở ngoài cửa, nghe được bên trong truyền ra một khúc 《 Phượng thành khúc 》, khi nghe được thì dừng bước, khúc hát đó kể về câu chuyện của một cặp tình nhân sau bao nhiêu bấp bênh cuối cùng cũng quay lại lúc ban đầu. Minh Tô nghe rất nhập tâm, trong lòng dần dần cảm thấy mê mang, các nàng có thể quay lại như lúc ban đầu chăng? Tạp dịch của rạp hát thấy Minh Tô đứng trước cửa, bước lên xô đẩy, hung dữ mắng mỏ: "Nhãi con ăn mày ở đâu đây, đây là nơi ngươi có thể tới sao?" Minh Tô bèn tránh ra một chút, đi đến một góc bọn họ không nhìn thấy rồi ngồi xổm xuống, nghe khúc hát loáng thoáng. Minh Tô nghĩ người nhất định sẽ tìm được A Mật, người đã nói sẽ bảo vệ nàng thật tốt, thì nhất định phải bảo vệ nàng, người sẽ giúp nàng lật lại bản án, người nhất định sẽ giúp nàng lật lại bản án. A Mật là tín niệm của người, tín niệm sao có thể vứt bỏ được chứ. Minh Tô muốn nhớ kỹ khúc hát này, nếu sau này người lâm vào mê võng do dự thì sẽ lệnh cho người tới hát một vở diễn, nghe hát xong thì người có thể tỉnh táo lại. Đúng lúc này, có một nữ tử che dù đi qua, thấp giọng nói: "Đáng thương quá." Rồi ném vài đồng tiền đến trước mặt Minh Tô. Minh Tô cũng không hiểu vì sao đã chịu bao nhiêu khổ cực nhưng khi thấy vài đồng bạc lẻ này rơi xuống trước mặt mình thì đột nhiên người lại khóc, như là bị những đồng tiền này đè xuống. Người là công chúa, đọc đủ thứ thi thư, học thức so với chư vị hoàng tử còn tốt hơn rất nhiều. Người khổ học nhiều năm, có người phải bảo vệ, cũng muốn thực hiện kế hoạch chí khí một phen. Nhưng vì Trịnh Mật, người đã bỏ lại toàn bộ, để rồi bây giờ, ở góc đường này lại bị người ta thương hại, coi như ăn mày. Mà người Minh Tô muốn bảo vệ lại không cần người nữa, nàng hận người, bỏ lại người, để người không xu dính túi, nhận mọi khuất nhục. Những hy sinh này, trước đó người chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng lúc này, lại nhớ lại toàn bộ, người thật sai lầm khi móc hết tim gan đi tìm Trịnh Mật, tim người nguội lạnh, trong lòng dâng lên hận ý. Minh Tô không đi tìm nữa, thay đổi tuyến đường hồi kinh, người phải về kinh đi chờ nàng, sớm muốn gì nàng ấy cũng quay về, đến lúc đó, người phải lấy lại tiểu Tỳ Hưu. Từ nay về sau, người sẽ không bao giờ giao tiểu Tỳ Hưu cho người khác. Minh Tô rời khỏi Phượng thành, xuyên qua cánh rừng ngoài thành, đi bộ hồi kinh, dọc theo đường đi người vẫn chú ý lệnh truy nã các nơi có còn không. Thấy vẫn còn, trạm kiểm soát các nơi cũng vẫn tra xét nghiêm ngặt như cũ, người thấy thế thì cũng yên tâm. Đi được một tháng, gặp được Trình Trì Sinh bên cạnh bờ Trường Giang. Trình Trì Sinh vừa thấy Minh Tô thì cuống quít lập tức quay người hành lễ: "Thần cung nghênh điện hạ hồi kinh!" Minh Tô gặp Trình Trì Sinh thì sắc mặt vẫn không hề thay đổi, cùng hắn hồi kinh. Trên đường đi có hỏi thăm hắn vì sao không tiếp tục tìm kiếm đào phạm. Trình Trì Sinh nói, trước khi hắn rời kinh có nhận được hai đạo mật chỉ, một là trừ bỏ nghịch phạm Trịnh thị, hai là đón công chúa hồi kinh, người sau quan trọng hơn người trước, phải đưa điện hạ hồi cung trước, lại xin chỉ thị từ bệ hạ có nên tiếp tục đuổi giết đào phạm không. Bọn họ một đường hướng bắc, trở lại kinh thành. Ngày hồi cung là một ngày rất nắng, kim quang chói mắt, chiếu đến mức khiến Minh Tô không thể mở mắt. - -------- Minh Tô tỉnh dậy trong khoảnh khắc này. Nàng ngồi dậy khỏi tiểu tháp, một trán, tràn đầy mồ hôi lạnh. Đã lâu nàng không nhớ lại chuyện lúc đó, không biết vì sao hôm nay lại mơ thấy. Minh Tô đứng lên, lau mặt. Tim nàng đập rất mạnh, còn chưa từ nguôi ngoai thoát khỏi những cảm xúc trong mơ. Thật ra sau khi nàng hồi kinh nàng có nhờ ông ngoại bí mật phái người xuôi Nam tìm kiếm. Dù chưa tìm thấy Trịnh Mật, nhưng lại tìm được tung tích nàng ấy. Lúc này nàng mới tin tưởng A Mật còn sống. Chỉ là nếu nàng ấy sống yên ổn thì vì sao còn không trở lại, chẳng lẽ nàng ấy không biết rằng giờ đây nàng đã là nắm quyền sao? Sao nàng ấy không nhanh chóng nhập kinh, tới cầu nàng thực hiện năm lời hứa năm đó nàng đã hứa giúp nàng ấy lật lại bản án? Minh Tô chờ Trịnh Mật tới cầu mình, chờ thật lâu. Vừa rồi nàng vẫn chưa ngủ được bao lâu, sắc trời vẫn còn sớm. Minh Tô muốn mình tĩnh, bỗng nhớ tới lá trà hoàng hậu tặng nàng, bèn đi pha trà Nàng ngửi mùi trà, lại xem màu trà, rồi lại phẩm hương trà. Nhấp một ngụm, mùi vị so với trà hoàng hậu pha thì kém khá xa. Minh Tô thầm nghĩ, hoàng hậu làm người càn rỡ nhưng trà nàng ấy pha thì uống rất ngon. Nàng nghĩ rồi lại uống một ngụm, bỗng nhiên, cả người nàng cứng đờ. Rời xa quá lâu, lâu lắm rồi nàng chưa từng nếm qua trà mà A Mật nấu cho mình, sớm đã quên mùi vị. Để rồi sáng nay khi nếm trà kia thì chỉ cảm thấy quen thuộc, chỉ cảm thấy dễ uống, nhưng lại không phát hiện, tay nghề của hoàng hậu giống tay nghề của A Mật như đúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]