Huyền Quá nghe vậy thì lập tức đi sắp xếp ngay. 
Hắn vừa đi thì Minh Tô lại có hơi hối hận, còn vì sao hối hận thì lại không thể nói, chỉ cảm thấy đột nhiên hoảng sợ. 
Nàng đứng ngồi không yên, bèn dạo bước trong điện tự an ủi bản thân. Cũng không phải chưa từng đi kỹ quán bao giờ, năm năm trước nàng thường xuyên đến giáo phường đó thôi. 
Nhưng việc tự an ủi này cũng không có tác dụng gì mấy. 
Dạo hai vòng trong điện, nàng dừng bước, từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi mở ra, cây trâm vàng vẫn nằm bên trong. 
Nàng cau mày, nhìn kim trâm rồi nói: "Ta chỉ đi nhìn thử dáng vẻ câu nhân thật sự là như thế nào thôi, như thế thì ta mới biết được hoàng hậu có mưu đồ gì." 
Dứt lời, dừng một chút, lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: "Đây là chính sự." 
Nói xong câu này thì cũng không còn quá hoảng hốt, nhưng trong lòng đột nhiên lại thấy trống rỗng vô cùng, nàng cất trâm vàng vào trong tay áo, ngồi xuống, trầm mặc nhìn đài diễn một cách xuất thần. 
Huyền Quá làm việc cực nhanh, không lâu sau đã quay về. 
Minh Tô cũng không nói nhiều, đứng dậy xuất cung. 
Hai ba năm trở lại đây, trong kinh thịnh hành bầu không khí văn nhân, không chỉ là múa bút chơi chữ, ngâm thơ vẽ tranh, mà việc tìm kỹ nữ tục nhạc lại càng thành phong trào. 
Cho nên những kỹ quán trong kinh thành làm ăn rất tốt, trong quán cũng nuôi không ít nữ tử tài mạo song toàn. 
Huyền Quá chọn một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-chieu/1041665/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.