Minh Tô càng nghĩ càng giận, vỗ một cái mạnh lên chiếc bàn trước mặt, làm Thục phi không hề phòng bị nên giật mình một cái, nhíu mày nói: "Giận thì giận, sao lại vỗ bàn." 
Minh Tô còn đang nổi nóng thì lại bị mẫu phi trách cứ, chỉ mím môi mà không mở miệng. 
Thục phi xót nàng, thái độ hòa hoãn, hỏi: "Lần trước con sai Xuân Nhiên chuyển lời, nói có được một cây trâm vàng, thế có tìm ra được tung tích gì không?" 
Nói đến trâm vàng thì sắc mặt Minh Tô lại càng khó coi, nói: "Cũng không tìm được gì, trâm vàng kia đã bị kẻ dưới tiện tay cuỗm đi từ khi xét nhà rồi, chưa từng nằm trong tay nàng ấy." 
"Ồ...... Nếu là thật thì cũng không tìm gì được rồi." Thục phi cũng rất tiếc nuối. 
Trịnh Mật không biết đang ở phương nào, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại,... Đều cần tiền bạc, tiền bạc dùng hết thì chỉ có thể cầm cố đồ đạc có trên người mình. Bởi vậy nên Minh Tô mới vơ vét đồ vật mà Trịnh Mật từng dùng ở khắp mọi nơi, rồi sau đó dùng những vật đó để tìm manh mối, đi tìm tung tích Trịnh Mật. 
Nhưng năm năm qua, ngay cả một dấu vết cũng không tìm được. 
Thiên hạ to lớn, người lại nhỏ bé, như giọt nước rơi vào biển rộng, Minh Tô cũng từng phái người đi tìm, nhưng làm sao có thể tìm được nàng ấy ở trong biển người mênh mông đây. 
Thục phi thấy Minh Tô uể oải, trong lòng không đành lòng, bèn nói: "Chớ vội, có lẽ lần sau đã tìm được rồi." 
Chuyện khác thì có lẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/som-chieu/1041651/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.