Ứng Tuân nói ăn linh tinh… 
Đúng là ăn linh tinh thật… 
Tiểu Mãn được dẫn tới một con phố ẩm thực, hai bên đường bán đủ các loại đồ ăn vặt, muốn gì có nấy. 
Mỗi khi đi qua một cửa hàng Ứng Tuân đều dừng lại hỏi cô có muốn ăn không? 
Con gái phải tỏ ra dè dặt một chút, mỗi lần như thế Tiểu Mãn đều nói không, nhưng thật ra… 
Cô cũng hơi muốn ăn một chút. 
Không biết Tiểu Mãn thích ăn cái gì, Ứng Tuân bèn dứt khoát gọi mấy món, thoải mái cho cô lựa chọn. 
Hai người ngồi xuống một cái bàn ngoài quảng trường, Ứng Tuân cụp mắt, nghiêm túc mở hộp đồ ăn ra, từng hộp một… 
Tiểu Mãn yên lặng nhìn động tác của anh, nhất thời có chút mê mẩn. 
Đến khi anh đưa đũa trúc qua thì cô mới sực tỉnh. Tiểu Mãn cầm lấy đôi đũa, không tự chủ cắn trong miệng, mặt hơi đỏ lên. 
“Ăn đi.” Ứng Tuân nhìn cô. 
Tiểu Mãn khẽ “dạ” rồi gắp một miếng xôi sườn. Miệng cô nhỏ, cắn xong một miếng lại ngẩng đầu nhìn Ứng Tuân, thấy anh chẳng thèm cầm đũa, cứ thế chống cằm nhìn cô không chút ngại ngần. 
Ai, nhìn gì vậy… 
Tiểu Mãn xấu hổ, chỉ có thể nhai nhai miếng xôi như hamster vậy, cô nuốt ực rồi nói: “Anh cũng ăn đi, lát nữa nguội không ăn được nữa đâu.” 
“Ừ.” Ứng Tuân bóc đũa của mình. 
Trong bữa ăn, Tiểu Mãn không dám đối mặt với anh quá ba giây, nhưng nếu nói chuyện mà không nhìn mặt người kia thì lại thành bất lịch sự, nên cô cứ cúi rồi lại ngẩng đầu liên tục. 
Giả vờ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/solo/454894/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.