Lời mời chat video khiến chiếc điện thoại như biến thành quả cầu lửa. 
Mặt Tiểu Mãn lúc ấy đỏ bừng, dường như sắp bốc khói luôn rồi. 
A a a a a! 
Tại sao phải gọi video chứ a a a a! 
Tự dưng video gì thế này? 
Anh không biết cô sẽ xấu hổ sao?? 
Tiểu Mãn cầm lên, quả quyết nhấn nút từ chối. 
Phải, từ chối. 
Nhìn màn hình trở lại khung chat như ban đầu cô mới thở phào nhẹ nhõm. 
Đáng Yêu lại gửi dấu “?” như mọi khi. 
Hai má cô nóng bừng mãi không dứt, muốn trả lời song lại chẳng biết nói gì. 
Đầu cô đang loạn như chong chóng vậy. 
Rối bù… 
Tiểu Mãn e dè gõ hai chữ “Đáng Yêu” xuống… 
Mà không gọi Đáng Yêu được… 
Mộng Yểm, hay Ứng Tuân đây? 
Xóa… 
Thôi đại thần đi… 
“Đại thần,…” 
Con trỏ chuột nhấp nháy, mấy chữ đằng sau theo sát. 
“Không phải tôi không tin anh.” 
… Chỉ là, cô không tin bản thân mình… 
Đúng vậy. 
Vốn đang rất bình thường, lại bỗng phát hiện ra người hay chơi game cùng cô thực ra lại là hoa trên núi cao, chỉ giả dạng làm cỏ rậm dưới trần gian mà thôi… 
Chỉ vì cô ư? 
Ai mà có thể tin nổi chứ… 
Ôi phiền chết đi được. 
Nhưng sự bực bội ấy cũng chẳng thể kìm được niềm vui sướng thỏa mãn hư vinh của một cô gái. 
Tiểu Mãn chống cằm, đầu bỗng nhức nhối. 
Nhưng khóe miệng lại không nhịn được mà cong lên, có phần ngốc nghếch. 
Thật là. 
Đúng là không thể tưởng tượng được. 
Chẳng phải sao? 
Màn hình điện thoại sáng lên, đối phương nhắn lại: Gọi tôi là Ứng Tuân. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/solo/454892/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.