“Tôi không phải là một kẻ hợm hĩnh, tin rằng tiền có thể mua bất cứ thứ gì. Quan trọng hơn, tôi biết cậu là Thợ săn hạng S số 1 đất nước này, và cậu có thể kiếm tiền một cách dễ dàng…”
Miệng Yoo Myunghan khô lại.
Đối với Chủ tịch Yoo, tình cảnh này còn khó khăn hơn lúc ông bắt đầu nói trước hàng chục ngàn nhân viên sau khi ông mất người cha của mình, hay lúc ông bị hàng trăm phóng viên vây quanh.
Tất nhiên…
Tầm quan trọng của vấn đề hiện tại, vượt xa tình hình lúc đó.
Ông mong muốn được sống lâu hơn, chứng kiến tương lai của công ty mà ông dành cả đời để gây dựng, cũng như chứng kiến cuộc đời và sự nghiệp của các con ông.
“Vì vậy, tôi hy vọng cậu có thể coi đây là lòng chân thành của tôi…”
Nhìn thấy đôi mắt của chủ tịch, Jinwoo có thể đoán tại sao ông lại chọn nơi này làm nơi nói chuyện. Những gì chủ tịch nói với anh từ bây giờ, tuyệt đối không được rò rỉ ra ngoài.
Nó không giống như đó là một lời mời tham gia bang hội.
Đó là lý do tại sao ông ta dường như đã chọn lãnh thổ của mình để có thể kiểm soát 100%. À không, 99,9% – trừ khi một thảm họa tự nhiên xảy ra.
Jinwoo là một người nhanh trí. Anh hỏi.
“Ngài muốn gì ở tôi?”
Yoo Myunghan nói thẳng tình hình của ông.
“Thật ra, tôi mắc bệnh giống mẹ cậu.”
Jinwoo dừng lại trong giây lát trước câu trả lời bất ngờ.
“Jinho có biết không?”
Yoo Myunghan lắc đầu.
“Chỉ có tôi, vợ tôi và thư ký biết bệnh tình của tôi, tất nhiên, ngoại trừ bác sĩ.”
“Bây giờ tôi là người thứ tư biết điều này.”
“Phải”.
Jinwoo gật đầu.
Bây giờ anh có thể biết được lý do vì sao Chủ tịch Yoo đến gặp anh trong bí mật mà không thông qua Jinho.
Ông muốn che giấu căn bệnh của mình với gia đình.
‘
Có hàng chục ngàn nhân viên đang làm việc trong tập đoàn này…’
Nếu tin đồn lan truyền rằng, Chủ tịch Yoo không còn nhiều thời gian để điều hành tập đoàn, tình hình sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Ông phải giấu căn bệnh này hết mức có thể. Chủ tịch Yoo đang gánh trọng trách rất lớn.
Nhưng tuy nhiên….
‘Tại sao ông ấy nói với mình tình trạng của ông ấy?’
Phải chăng vì ông nghĩ rằng để ‘thương vụ này’ này lọt vào mắt anh, ông phải chấp nhận rủi ro?.
Hành động này cho thấy ông thực sự là một doanh nhân nổi tiếng.
Một người như vậy sẽ không bó tay chờ bệnh tật đánh gục mình.
Giờ thì, Jinwoo đã đoán được Chủ tịch Yoo sẽ nói gì.
Và đúng như dự đoán, Chủ tịch Yoo nói với khuôn mặt nhăn nhó.
” Trong khi nghiên cứu cách chữa trị nó, tôi đã tìm thấy một bệnh nhân duy nhất trên thế giới được chữa lành.”
‘Mình biết mà’.
Câu chuyện tiếp tục như Jinwoo đã nghĩ.
“Có vẻ như không phải ngẫu nhiên mà đó lại là mẹ của thợ săn Sung Jinwoo.”
Jinwoo đã khiến nhiều người ngạc nhiên với “phép thuật” bí ẩn của anh. Và Chủ tịch nghĩ rằng anh đã dùng sức mạnh đó để đối phó với bệnh tật của mẹ mình.
‘…’Jinwoo nhìn chủ tịch mà không nói một lời.
Chủ tịch Yoo nuốt nước bọt.
‘Đây là thời khắc quan trọng. Mình không được mắc sai lầm’.
Thương vụ đã bắt đầu.
Bây giờ là thời điểm quan trọng nhất.
Yoo Myunghan nói với Jinwo với một tiếng thở dài:
“Những gì tôi muốn từ cậu, đơn giản là sự thật.”
Chủ tịch Yoo đẩy tờ séc thêm một chút bằng đầu ngón tay.
“Và đổi lại, đây là một phần của khoản bồi thường tôi có thể cung cấp cho cậu.”
“Và tất nhiên, tôi sẽ không bao giờ quên lòng tốt của cậu nếu cậu có thể giúp tôi.”
Con hổ trên thương trường, giờ đang nghiêng đầu cầu cứu.
Nếu những người biết rõ Chủ tịch Yoo đang ở trong tình thế này, họ sẽ phải ngạc nhiên hơn.
Tuy nhiên, Jinwoo vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Anh nhìn Chủ tịch Yoo với ánh mắt bình thản.
‘Đó có vẻ không phải là một lời nói dối’.
Chủ tịch Yoo đang nói rất chân thành.
Tuy nhiên…
Việc ai đó muốn trao cho anh thứ gì đó, không có nghĩa là anh có nghĩa vụ thực thi điều đó.
Sau một hồi suy nghĩ, Jinwoo mở miệng.
“Thật lấy làm tiếc.”
Yoo Myunghan run rẩy dữ dội.
“Thật không may, tôi không thể giúp ngài.”
“Nếu vậy…”
Đúng như dự đoán, Chủ tịch Yoo đã không dễ dàng từ bỏ ý định của mình.
“Mẹ cậu đã được chữa lành như thế nào?”
“Chủ tịch”.
Đôi mắt của Jinwoo trở nên nghiêm túc.
Khi không khí xung quanh bắt đầu lạnh dần. Yoo chùn bước, nhận ra người đàn ông mình đang đối mặt bây giờ là ai.
Sau đó, Jinwoo nói:
“Nếu tôi biết phương pháp và muốn kiếm tiền từ nó, tại sao tôi lại giữ im lặng?”
Chủ tịch Yoo nghiêng đầu bối rối và phỏng đoán.
‘Có phải vì cậu ấy bị quyền lực nào đó thao túng?‘
Không.
Chủ tịch Yoo lắc đầu.
Anh là một Thợ săn hạng S.
Anh cũng đặc biệt mạnh mẽ.
‘Ai có thể đe dọa cậu ta được?’
‘Nghĩa là, cậu ấy muốn nhiều hơn tiền?’
Một lần nữa, đầu của Chủ tịch Yoo di chuyển sang trái và sang phải mà không có câu trả lời.
Một thợ săn hạng S như Jinwoo, nếu anh cần danh vọng, sự nổi tiếng hay bất cứ điều gì, anh đều dễ dàng đạt được.
Nhưng thợ săn Sung Jinwoo đã không làm điều đó.
‘Haizzzz’.
Chủ tịch Yoo cuối cùng cũng nhận ra sai lầm của mình.
Cơ sở của thỏa thuận là tìm hiểu đối phương muốn gì.
Lấy những gì đối phương muốn và nhận lại thứ mình muốn từ đối phương.
Đây là nguyên tắc kinh doanh cơ bản.
Nhưng ông không biết Jinwoo muốn gì.
Đương nhiên, giao dịch sẽ thất bại.
‘Chỉ có một trong hai khả năng’.
Jinwoo thực sự không biết lý do, hoặc không có gì anh muốn.
Trong mọi trường hợp, đó là một tình huống tuyệt vọng cho ông.
“…Tôi hiểu rồi.”
Chủ tịch Yoo không còn bám lấy Jinwoo.
“Vì thế…”
Chủ tịch Yoo đứng dậy và gọi thư ký của mình, Kim.
Thư ký Kim liền mở cửa bước vào.
“…”
Ngay khi bước những bước đầu tiên, cô đã đọc được bầu không khí cứng nhắc trong phòng.
Vì đó là hy vọng cuối cùng của Chủ tịch, khuôn mặt thư ký Kim tối sầm lại.
“Chủ tịch, ngài gọi tôi?”
Chủ tịch Yoo Myunghan gật đầu.
“Tôi đã trò chuyện xong với thợ săn Sung Jinwoo, vui lòng tiễn cậu ấy về.”
“Vâng, thưa ngài”.
Sau khi từ chối lịch sự, Jinwoo chào Yoo Myunghan và Thư ký Kim một cách nhẹ nhàng và bước vào thang máy một mình.
Thang máy lao xuống với tốc độ cao và hạ xuống tầng trệt.
Ban nãy, khi đi cùng Chủ tịch, Jinwoo đã không nhận điều này. Nhưng giờ anh biết chắc chắn.
Nếu chỉ đi một mình, chiếc thang máy này quá lớn.
Jinwoo thở dài.
Không dễ để từ chối một yêu cầu như vậy. Vì ông là cha của Jinho.
Jinwoo thậm chí có thể chữa cho ông mà không yêu cầu bất cứ điều gì đáp lại …
Nhưng…
‘Mình không quen biết ông ấy’.
‘Chủ tịch Yoo Myunghan là người như thế nào?’
‘Nếu ông ấy có những đòi hỏi khác thì sao?’
‘Nước thánh của sự sống’, thứ Jinwoo đã dùng để điều trị cho mẹ anh, mặc dù số lượng có hạn, nhưng nó vô cùng hiệu nghiệm.
Vì vậy, Jinwoo càng phải cẩn thận hơn khi sử dụng nó.
Các điều kiện do Chủ tịch Yoo quá bất thươgf, vì vậy ông đã không thuyết phục được anh.
Ting-!
Thang máy xuống đến tầng một và cánh cửa mở ra.
Jinwoo bước ra ngoài. Không giống như khi anh đi cùng Chủ tịch Yoo, không ai để ý đến anh.
Họ chỉ nhìn qua nhìn lại xem vị sếp nào vừa ra khỏi thang máy.
Jinwoo đi đến cửa, và nhân viên hướng dẫn đang chờ để dẫn đường cho anh.
Đang băng qua sảnh, Jinwoo dừng lại ngay lập tức khi nghe thấy giọng nói phát ra từ đâu đó.
[Đây là tin tức mới nhất từ Nhật Bản.]
Jinwoo quay đầu lại.
Chiếc tivi lớn ở sảnh đang phát một chương trình truyền hình trực tiếp.
Họ đã phát thông tin về lỗ hổng hầm ngục, thảm họa ở Nhật Bản.
Jinwoo đi về phía TV.
Thành phố bị tàn phá một cách khủng khiếp từ góc nhìn trực thăng.
Những người khổng lồ đã phá hủy các tòa nhà.
Những công dân không thể sơ tán đã bị những người khổng lồ nuốt chửng. Quân đội đã tấn công những người khổng lồ, nhưng vô dụng.
Không thể chiến thắng nếu không có sức mạnh của các thợ săn.
Con số tử vong chính xác là không thể đếm được, nhưng ước tính cho thấy hàng triệu người đã chết.
Đó là một thảm họa thực sự.
“..”
Khuôn mặt của Jinwoo cứng lại. Đó là lần đầu tiên anh chứng kiến cảnh tượng tại Nhật Bản.
‘…’
Hôm qua, Jinwoo đã để Woo Jincheol dọn dẹp mớ hỗn độn của hầm ngục đôi và về nhà để ngủ một chút.
Do đó, anh đã không nhận ra rằng tình hình ở Nhật Bản tồi tệ hơn anh tưởng.
Jinwoo nhớ lại cơn ác mộng xảy ra trên đảo Jeju bốn năm trước.
Khi hầm ngục đó bùng nổ, tình hình không quá nguy cấp vì Jeju chỉ là một hòn đảo biệt lập.
Nhưng tuy nhiên…
Nhật Bản thì khác.
Nó quá lớn để có thể gọi là một hòn đảo. Đất nước ấy đang có nguy cơ bị xóa sổ.
* Thình thịch *
* Thình thịch *
Khi anh nhìn vào những người khổng lồ, trái tim Jinwoođập mạnh mẽ.
Khi nghĩ rằng những người khổng lồ này đang tàn sát nhân loại, một sự ghê tởm mạnh mẽ đến từ sâu bên trong cơ thể anh.Tuy nhiên, cùng thời điểm đó …
‘Chờ đã…’
Một ý nghĩ xuất hiện trong Jinwoo.
‘Chỉ có những người khổng lồ đó ra khỏi ổng??’
Jinwoo chưa từng tiếp xúc với những ma thú dạng người khổng lồ. Tất nhiên, không thể phát hiện mana thông qua màn hình TV.
‘Nhưng … tại sao vô thức mình lại nghĩ đến từ ‘Chỉ có’ khi mình nhìn thấy những người khổng lồ kia?’
‘Do mình tự tin sao?’
Jinwoo nghiêng đầu một lúc, lập tức lắc đầu.
‘Mình đang suy nghĩ quá nhiều rồi’
Sau đó, Jinwoo len qua đám đông và lặng lẽ rời khỏi tòa nhà.
* * * * * * * * * *
Ngày thứ hai sau khi hầm ngục bùng nổ.
Ngay lập tức con mắt của cả thế giới tập trung vào Nhật Bản.
‘Có cách nào để dọn cánh cổng kia không??’
‘Có cách nào để giúp Nhật Bản không?’
‘Hoa Kỳ sẽ giúp họ chứ?’
‘Sau khi phá hủy Nhật Bản, đám khổng lồ có vượt biển và gây hại cho các quốc gia khác không?’
Những lo lắng đổ dồn vào Nhật Bản, đất nước đang sụp đổ.
Tất nhiên, một số quốc gia có quan hệ thù địch với Nhật Bản sẽ nghĩ khác, nhưng ít nhất ngoài mặt họ cũng tỏ ra thương tiếc.
Nhưng điều Nhật Bản cần không chỉ là sự an ủi.
Họ cần sự trợ giúp.
Một lực lượng cụ thể để cứu Nhật Bản khỏi những con ma thú, một “lực lượng cứu trợ”.
Trong lúc Hoa Kỳ chậm trễ lên tiếng về vấn đề này, 1/10 lãnh thổ của Nhật Bản đã bị phá hủy.
Những chiếc trực thăng đưa đón người tị nạn Nhật Bản đan kín bầu trời.
Họ rời bỏ nhà cửa để sống sót và chạy trốn.
Nhưng không giống như các quốc gia khác, lãnh thổ Nhật Bản bị bao bọc bởi biển cả. Nói tóm lại, đó là một ngõ cụt.
Sự sụp đổ đã đến gần.
Thế giới bắt đầu xôn xao.
‘Hàn Quốc sẽ làm gì?’
‘Tại sao Hàn Quốc không giúp Nhật Bản?’
‘Họ không trả ơn quốc gia láng giềng sao??’
Thế giới đã chứng kiến cuộc đột kích ở đảo Jeju cách đây vài tuần.
Trong mắt họ, Nhật Bản đã mất một nửa số thợ săn hạng S đê giúp đỡ Hàn Quốc, và họ băn khoăn khi thấy Hàn Quốc vẫn bình chân như vại.
Mức độ thiệt hại và số người chết ở Nhật Bản được cập nhật hàng giờ.
Công chúng vô cùng xót xa, tức giận và thất vọng.
Khi sự cảm thông đối với Nhật Bản ngày càng lớn, những lời chỉ trích hướng về Hàn Quốc ngày càng nhiều.
‘Nhấc mông lên và làm gì đi chứ, Hàn Quốc!’
‘Ăn cháo đá bát à?’
‘Hàn Quốc, các người quên ai đã giúp các người trên đảo Jeju ư?!’
Dư luận thế giới sôi sục.
Tuy nhiên, họ cũng hỏi tại sao Nhật Bản không yêu cầu Hàn Quốc hỗ trợ.
Sang ngày thứ ba …
Chủ tịch Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc, Go Gunhee, cuối cùng đã đứng trước mặt các phóng viên.
Go Gunhee nhìn vào tất cả các máy ảnh và phóng viên trước mặt, và nói với giọng trầm lắng:
“Tôi rất tiếc về thảm họa đã xảy ra ở Nhật Bản, bây giờ tôi sẽ tiết lộ kế hoạch sắp tới của Hiệp hội thợ săn Hàn Quốc…”
Trước đó vài phút
Cục Thợ săn cũng công bố phát ngôn chính thức.
Trans: Moon
Edit: Linye
Chân thành cảm ơn bạn Reycord đã đóng góp bản dịch!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]