“Tôi sẽ đợi điện thoại của cậu. Gọi cho tôi ngay nếu có chuyện gì đó xảy ra.”
“Hiểu rồi. Thưa sếp.”
Ahn Sangmin tắt máy, cơn đói đột nhiên xuất hiện.
“Argh, chết tiệt, mình đã quá tập trung vào việc này.”
Do phải đợi tin từ Sung Jinwoo nên Ahn Sangmin vẫn chưa ăn gì, dù giờ ăn trưa đã qua khá lâu. Anh ta không dám rời đi vì không biết khi nào đội của Jinwoo sẽ ra ngoài. Thời gian rỗi bây giờ chính là lúc Ahn Sangmin tìm một nơi để ăn, có lẽ là một cửa hàng tiện lợi nào đó.
‘Không phải là mình đang cố tiết kiệm tiền đâu nhỉ.’
Dù không ai nói gì, nhưng anh vẫn cảm thấy khá kì quặc khi bước vào nhà hàng một mình. Vậy nên, Ahn Sangmin quyết định chọn một cốc ramen ở cửa hàng tiện lợi.
Anh rót nước nóng và đợi 3 phút, khi chuẩn bị trộn lên thì điện thoại lại reo.
Reng reng.
‘Chết tiệt. Thằng khỉ nào thế. Trời đánh còn tránh miếng ăn...’
Trên màn hình điện thoại hiện lên cái tên quen thuộc.
[Cánh tay phải đắc lực]
“Hyun Gicheol, thằng khỉ này…”
Ahn Shangmin gằn giọng một cách khó chịu.
“Cậu thèm được nghe giọng tôi đến thế cơ à?”
“Không phải, thưa sếp.”
“Vậy thì có chuyện gì nữa, nếu cậu không nói rõ lý do, tôi sẽ bắt cậu ăn ramen suốt một tuần đấy biết chưa hả.”
“Thực ra là, sếp! Hai người họ ra ngoài rồi!”
Ahn Sangmin đang chuẩn bị cắn miếng đầu tiên, đột nhiên đông cứng lại như một video bị tạm dừng.
“Cậu vừa nói gì?”
“Như tôi vừa nói, Yoo Jinho và Sung Jinwoo vừa mới ra ngoài. Tất cả mọi người trong đội của họ cũng chuẩn bị ra ngoài cả rồi.”
Ahn Sangmin như không tin vào tai của mình. Có gì đó không đúng ở đây. Anh nhanh chóng kiểm tra thời gian.
“Chỉ mới 30 phút thôi mà. Có phải là họ từ bỏ việc đột kích không?”
“Không ạ… cánh cổng đang đóng lại.”
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Dù độ khó của Hầm ngục cấp C thấp đến thế nào, không ai có thể dọn nó một mình trong vòng 30 phút được.
“Kiểm tra lại cho tôi! Cậu có chắc là cánh Cổng đang đóng lại không?”
“Vâng, tôi chắc chắn mà. Sếp có cần tôi gửi một video không?”
“Không, không cần đâu…”
Ahn Sangmin cúp máy. Thừ người nhìn xa xăm.
Một thợ săn hạng A sẽ mất 2 giờ để dọn một Hầm ngục hạng C, vậy mà họ đã làm điều đó trong 30 phút.
‘Còn nhanh hơn cả đội đột kích thứ 2 của Bạch Hổ...’
Anh ta phải nhìn nhận một cách khách quan vấn đề này.
‘Có khi còn trên cả hạng A.’
Đây là một chuyện không thể tưởng tượng được.
- --
“Hyungnim, anh có nơi nào khác để đi tiếp chưa?”
“Chưa, có gì sao?”
“Em chưa bao giờ thấy anh đi săn nhanh như vậy.”
Yoo Jinho đã rất ngạc nhiên. Cậu biết Jinwoo mạnh, nhưng hôm nay, anh ấy dường như mạnh hơn bao giờ hết.
Tất nhiên rồi.
Jinwoo cố nén cười.
“Thật ra vì những con ma thú này là người sói.“ [Werewolf]
Kẻ giết sói
Tất cả các chỉ số của Jinwoo tăng 40% khi chống lại quái vật loại quái thú.
Danh hiệu dành cho Thợ săn có kinh nghiệm trong việc giết sói.
Các hiệu ứng từ danh hiệu của Jinwoo ảnh hưởng lên quái thú. Và người sói cũng không ngoại lệ. Không có một con ma thú cấp C nào có thể chống lại được những hiệu ứng đó.
“Whimer!” [tiếng rên rỉ]
“Whiiiimper!” [tiếng tru]
“Yelp” [Ẳng]
Nhờ đó, Jinwoo đồ sát liên tục mà không ngừng nghỉ, đồng thời không quên thu thập lõi ma thuật. Dù mọc thêm 10 cánh tay nữa có vẻ là vẫn không đủ trong tình huống này. Jinwoo đã tốn 5 lọ thuốc để hồi phục mana. Nhưng bù vào đó, anh chẳng cần ăn vì không hề cảm thấy đói.
‘Chà, như vậy là đủ rồi...’
Jinwoo ngẩng đầu lên. Anh cảm thấy ai đó đang theo dõi mình.
‘Mình không cảm thấy chút sức mạnh ma thuật nào. Có lẽ không phải là một Thợ săn.’
Anh nhìn quanh nhưng không thấy ai đáng ngờ. Tất nhiên, anh có thể tìm ra người đó nếu anh muốn. Nhưng vì không phát hiện ra chút sát khí hay ý niệm thù địch gì, Jinwoo quyết định dừng lại.
‘Nó không đáng để tốn thời gian.’
Mà chắc cũng không có gì đáng lo.
Như thể đọc được suy nghĩ của anh, sự hiện diện đó biến mất.
“Đại ca, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu. Đi nào.”
Họ không có dư thời gian để lãng phí. Jinwoo nhìn xung quanh lần cuối rồi lên xe.
Ở Cổng thứ hai, không còn cảm giác ai đó đang theo dõi, cả trước và sau khi anh vào Cổng.
‘Hmm. Có lẽ mình đã quá thận trọng chăng?’
May mắn thay, không có gì xảy ra sau đó.
Yoo Jinho đến gần anh và cúi đầu.
“Xin lỗi đại ca, hôm nay chúng ta chỉ đến đây thôi. Các Cổng khác ở quá xa.”
“Không cần xin lỗi về điều đó đâu.”
Trời vẫn chưa tối, nhưng nhờ những nỗ lực tuyệt vời, hai người đã dọn dẹp hết các Cổng trong khu vực của mình, nên có thể tạm gọi là đã xong một ngày.
“Mọi người đã làm việc rất chăm chỉ.”
“Oh, người vất vả nhất chính là trưởng nhóm đột kích kìa.”
“Hẹn gặp lại mọi người vào lần sau.”
“Cám ơn, các cậu vất vả rồi.”
Sau khi chào tạm biệt các Thợ săn khác, Jinho và Jinwoo lên xe.
“Để em đưa anh về nhà, đại ca.”
Trước khi anh kịp làm gì, Jinho đã ngồi vào ghế trước và cầm vô lăng. Hệt như một tài xế thực thụ. Jinwoo ngạc nhiên nhìn cậu nhóc.
‘Ai mà dám nghĩ cậu chủ của một nhà tài phiệt lại sẵn sàng làm tài xế, chỉ để trở thành chủ Hội kia chứ?’
Mỉm cười đạp ga, Jinho chợt nhận ra Jinwoo đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Hmm, có gì dính trên mặt em hả?”
“Không, chẳng có gì đâu.”
Jinwoo giả vờ ngoảnh mặt đi và rút điện thoại ra.
‘4 giờ 46 phút’
Còn quá sớm để về nhà. Nhưng không sao, anh vẫn có việc khác để làm.
‘Nó ở gần đây phải không nhỉ?’
“Jinho.”
“Có em.”
Yoo Jinho khéo léo xoay một vòng vô lăng khi trả lời.
“Cho anh đến trung tâm thương mại Mirae.”
“Trung tâm thương mại Mirae?”
Jinho ngạc nhiên.
“Ừ.”
“ Em biết nói những điều này là không nên. Nhưng anh đã có những hành động kỳ lạ suốt ngày hôm nay. Mọi thứ đều ổn chứ đại ca?”
“Cậu biết không, dạo gần đây cậu có vẻ nói nhiều hơn đấy.”
Jinho hướng mắt trở lại phía trước.
“Em sẽ đưa anh đến đó với tốc độ ánh sáng, đại ca nhớ thắt dây an toàn.”
Thay đổi thái độ trong chớp mắt, Jinho lướt trên đường mà không hề đạp phanh.
Kít.
Họ dừng xe trước trung tâm thương mại Mirae. Là trung tâm mua sắm của Seoul, cảnh tượng trước mắt họ thật tuyệt vời. Jinwoo ra khỏi xe, Jinho cũng đi theo. Cậu đóng cửa lại và bước đến bên Jinwoo.
“Đại ca, một ngày nào đó, Hội của chúng ta cũng phải chọn một tòa nhà bự bự cỡ như này làm trụ sở nhỉ?”
Jinho ngước nhìn trung tâm thương mại, nói nửa đùa nửa thật.
Nhưng không có lời đáp lại.
Linh cảm có gì đó không ổn, cậu quay sang hướng Jinwoo.
“Ơ.”
Jinwoo đã biến mất.
“Đại ca?”
Dù cậu đã cố nhìn xung quanh, nhưng thật sự là Jinwoo đã biến mất.
“Đại caaaa?”
- ---
Sau khi Boss bị đánh bại, Dungeon trở lại bình thường.
‘Mình đã tăng hai cấp sau khi dọn dẹp Hầm ngục ở trung tâm mua sắm.’
Những bước chân của Jinwoo trên đường về thật nhẹ nhõm. Lâu rồi anh mới bước vào một hầm ngục từ chìa khóa của hệ thống.
“Đại caaaa?”
Nhớ đến tiếng gọi của Jinho sau khi anh biến mất, Jinwoo cố gắng nhịn cười.
Reng reng.
Jinwoo định nhấc máy theo thói quen, nhưng kịp ngưng lại khi thấy số điện thoại lạ.
‘Là ai?’
Khi học cấp 3, anh phải thay mẹ chăm sóc em gái. Và sau khi tốt nghiệp, anh bắt đầu làm Thợ săn. Vì thế, thực sự Jinwoo không quen biết nhiều người.
‘Không nên nghe một cuộc điện thoại từ một người mà mình không quen biết…’
Sau một hồi phân vân, Jinwoo nhấc máy.
“Xin chào.”
“Xin chào, đây có phải là cậu Sung Jinwoo?”
Một giọng nam rõ ràng và rành mạch vang lên.
Jinwoo lập tức cúp máy.
‘Theo kinh nghiệm của mình, 99% các cuộc gọi này là tiếp thị qua điện thoại hoặc cho vay nặng lãi.’
Anh định cất điện thoại thì chuông lại reo lên.
Lại là số điện thoại ban nãy.
‘Hmm. Chắc là không phải bán hàng trên điện thoại?’
Lấy số lượng bù chất lượng, mấy người tiếp thị qua điện thoại thường không có lần gọi thứ hai. Như vậy quá tốn thời gian.
‘Chắc người này có lý do gì đó…’
Lần này, anh trả lời lại.
“Vâng, đây là Sung Jinwoo.”
“Ah, vậy là tôi đã gọi đúng số. Tôi cứ nghĩ mình đã sai nói gì sai khi cậu cúp máy ngay lúc đó, haha.”
Jinwoo lưỡng lự trong vài giây, không biết có nên nói rằng mình đã nhầm người kia với một một nhân viên bán hàng hay không.
‘Như vậy nghe hơi thô lỗ nhỉ…’
Nhanh chóng, nhân viên kinh doanh, hay đúng hơn là người có vẻ giống nhân viên kinh doanh tự giới thiệu.
“Ah, xin lỗi. Tôi quên giới thiệu. Tôi là Ahn Sangmin của Hội Bạch Hổ.”
Jinwoo dừng bước.
“Hội Bạch Hổ đang gọi cho tôi?”
Dù cho suy nghĩ thế nào về điều này, cũng không có lý do gì mà hội Bạch Hổ lại gọi cho anh cả. Điều khiến anh có liên quan đến họ có lẽ chỉ là Hội của họ đã giúp đỡ Hiệp hội trong sự kiện Hầm ngục đôi kia.
‘Nhưng họ sẽ không gọi cho mình về việc ngày hôm đó, sau khi trải qua một thời gian dài như vậy…’
Sự tò mò làm anh thiếu kiên nhẫn. Trước khi Ahn Sangmin tiếp tục, Jinwoo hỏi.
“Tại sao Hội Bạch Hổ lại gọi cho tôi?”
“Thật khó để giải thích mọi chuyện qua điện thoại, liệu chúng tôi có thể đến gặp cậu và nói chuyện không?”
Thay vì bảo Jinwoo đến, họ lại đề nghị đến gặp anh. Jinwoo không có lý do gì để từ chối. Anh cũng có một chút thời gian rảnh vào ngày mai.
‘Jinho nói cậu ta cũng có một số việc ở nhà.’
Yoo Jinho đã giải thích là gia đình cậu có tổ chức một sự kiện lớn và cần sự có mặt của tất cả mọi người, thế nên cậu xin lỗi vì không thể tham gia đột kích vào thứ năm.
‘Một sự kiện lớn à…’
Trong cuộc họp mặt của một gia đình tài phiệt, Jinwoo tưởng tượng đến một bữa tiệc lớn được tổ chức trong một căn phòng sang trọng ở một khách sạn nguy nga tráng lệ, nơi mà các bộ phim truyền hình hay chiếu. Dù sao thì, anh sẽ cũng rảnh rỗi vào ngày hôm đó.
“Tôi có chút thời gian rỗi vào ngày thứ năm.”
“Hay là… Bây giờ cậu không bận gì phải không?”
Ngay bây giờ sao?
Jinwoo nhìn đồng hồ. Đã 8 giờ.
“Bây giờ đã 8 giờ rồi.”
“Chúng tôi đang ở gần đây. Chúng tôi chỉ xin cậu một chút thời gian thôi.”
“Gần đây?”
“Đó là một quán cà phê kiểu Pháp.”
Ahn Sangmin nói với Jinwoo địa điểm. Đó là một nơi quen thuộc. Chính là quán cà phê mà anh đã gặp Jinho. Đôi mắt Jinwoo trở nên sắc bén.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]