Nhận được câu trả lời này, Tử Thiên chỉ biết im lặng không nói thêm điều gì. suy ngẫm một hồi lâu, anh mới một lần nữa cất lời
“Anh không thấy như thế là quá bất công với Di Nhược hay sao? Câu chuyện tình dang dở của hai người lại để Di Nhược viết tiếp. Đừng như thế Thánh Uy, hãy buông tha cho Di Nhược, cô ấy không có lỗi để phải chịu đựng như thế…làm như thế là bất công lắm. Cậu đã từng nghĩ lúc trước cô ấy đã chống chọi, đã nỗ lực chiến đấu với cơn đau như thế nào hay chưa. Những nỗ lực, những cố gắng của cô ấy cũng chỉ có một mục đích là được ‘sống’. Châu Thanh Kha trước lúc mất đã may mắn cứu cô ấy một mạng, cũng xem như là ân nhân của cô ấy nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô ấy đánh đổi hạnh phúc của mình để trả cái ơn đó. Cậu hãy để cô ấy ‘sống’ theo đúng nghĩa của nó. Bi thương của cậu và Châu Thanh Kha hãy để nó kết thúc cùng với nỗi đau 5 năm trước đi, đừng kéo Di Nhược vào bi thương đấy nữa. Di Nhược cô ấy xứng đáng có được hạnh phúc như bao người ngoài kia. Tôi tin chắc rằng Thanh Kha cũng không muốn nhìn thấy người mà cô ấy cứu sống lại có kết cục là sống không bằng chết đâu phải không?”
Kết thúc những lời vừa rồi, Tử Thiên từ tốn đưa tay vỗ vỗ lên vai hắn, sau đó xoay người bỏ đi. Anh hi vọng những lời vừa rồi của anh sẽ thay đổi được sự mù quáng bấy lâu nay của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-xich-vo-hinh/1727647/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.