Chiếc váy trắng tôn lên làn da trắng nõn của Daniel khiến cô hầu cùng người lính nhìn đến ngơ ngẩn. Daniel bị nhìn đến đỏ mặt, cậu cúi gằm mặt xuống để cho mái tóc dài che đi hết mặt mình.
"Cậu ngồi ghế đi để chúng tôi làm tóc."
Daniel mặc dù không muốn nhưng bị ép buộc ngồi xuống ghế. Nhìn chiếc gương phản chiếu lại hình cảnh của mình ở trong đó khiến Daniel muốn đứng dậy chạy đi. Hai cô người hầu thấy vậy liền ấn cậu lại chỗ ngồi. Một người giữ cậu lại, còn người kia giúp cậu chải tóc.
Mái tóc đen dài xơ rối chải hoài không được khiến cô người hầu tức giận lấy cây kéo cắt phăng đi mái tóc dài đó. Daniel nghe tiếng cắt sột soạt đằng sau lưng mình thì hoảng loạn muốn quay lại nhưng lại bị người ta giữ lại, cậu không thể phản kháng, dù động đậy một chút cũng không được.
Hốc mắt Daniel dần đỏ lên, mái tóc chính là thứ làm cho cậu thoải mái nhất. Mái tóc dài che đi tầm nhìn của cậu, cậu không thấy được thế giới bên ngoài, bên ngoài cũng không thể nhìn được cậu đang như thế nào.
Đối với người mắc chướng ngại như cậu, việc không cần phải tiếp xúc với anh chính là thứ mà cậu mong muốn.
Daniel cảm giác trên mặt mình bỗng chốc thoáng mát hơn, mái tóc rối xù lúc trước giờ đây đã được chải chuốt gọn gàng và cuốn lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp kia khiến người hầu thảnh thốt.
"Ôi trời, cậu ta đúng là đẹp thật."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-xam-va-doa-hong-hoa/3315241/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.