Chương trước
Chương sau
Không chút nào khoa trương khi nói tiên sinh Vu chính là vua của Điện Quỷ này. Chỉ liếc mắt một cái, ông ta liền nhìn ra người nào đã uống nước thuốc, người nào không uống. Có điều, ông ta cũng không bắt buộc bọn họ.
Dứt lời, tiên sinh Vu xuay người bước đi, ở phía trước dẫn đường.
Mười hai quỷ sát lấy tôn chủ Long Sát và tôn chủ Hổ Sát cầm đầu, mơ hồ chia làm hai phe đi theo phía sau tiên sinh Vu. Tiêu Nhất Thiên đứng ở phía tôn chủ Hổ Sát, dù sao thì bên ngoài anh cũng là người của tôn chủ Hổ Sát.
Điện Quỷ rất lớn.
Mọi người đi xuyên qua các cung điện và những khu nhà, sắc mặt đều có vẻ nghiêm trọng, không một ai mở miệng nói chuyện. Sau khi đi được gần mười phút, tất cả tiến vào một ngôi nhà đơn độc, tới lúc này tiên sinh Vu mới dừng bước.
Ngôi nhà hình tròn, đường kính ước chừng trăm mét, bên trong trống rỗng không có nội thất gì, thực giống như một quảng trường hoang vắng. Nền nhà được lát bằng ngọc thành phố nguyên khối, không gian tràn ngập linh khí, nồng đậm tới cực điểm. Giấu mình trong đó, không khỏi cảm thấy bản thân vui vẻ thoải mái, thậm chí khó tránh khỏi cảm giác say mê. “Tới rồi!”
Tiên sinh Vu quay đầu lại nhìn về phía mười hai quỷ sát, hỏi: “Mọi người đều sẵn sàng cả rồi chứ.”
“Tiên sinh Vu!”
Không đợi mọi người trả lời, tôn chủ Long Sát trực tiếp lên tiếng, ý muốn nói: “Bắt đầu đi!”
"Được!”
Tiên sinh Vu không hề có chút chần chờ, một mình đi tới vị trí chính giữa ngôi nhà, ngồi trên mặt đất, nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực. Trong miệng ông ta không ngừng nhắc mãi một câu gì đó, chợt nhận ra nó rất giống với khẩu lệnh.
“Đây? Chính là truyền tống đại trận sao?”
Trong số những người này, chỉ có Tiêu Nhất Thiên là lần đầu tiên đi vào nơi này. Trước kia anh chưa từng biết tới truyền tống đại trận và sử dụng nó để tiến vào tổng đàn của điện Huyền Vương. Vì thế, tất cả mọi thứ trước mắt đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, đều là những thứ mới mẻ và xa lạ.
Thực sự gì những thứ đang xảy ra rõ ràng đã nằm ngoài dự đoán của Tiêu Nhất Thiên.
Vốn dĩ, truyền tống đại trận trong tường tượng của Tiêu Nhất Thiên so với đại trận phê hồn, chi trận cự linh hay huyết triều đại trận thì đều sẽ khiến người khác chấn động hơn. Dù sao thì nơi này là Long Thành, thực lực cá nhân cùng năng lực triển khai trận pháp của tiên sinh Vu là bất bại tại đây.
Kết quả, chính là kia sao?
Hoàn toàn kinh ngạc, Tiêu Nhất Thiên nhịn không được nữa, liền có chút tò mò. Truyền tống đại trận không phải chính là cửa vào cho tổng đàn của điện Huyền Vương sao? Chẳng lẽ... tiên sinh Vu ngồi ở chỗ kia lặp đi lặp lại vài câu, cửa liền sẽ tự động mở ra ư?
Hoặc là, tổng đàn của điện Huyền Xương kỳ thật nằm ngay bên dưới Điện Quỷ. Sau một lúc nữa, nền đá ngọc thành này cũng sẽ phải vỡ thôi.
Trong nháy mắt! Não bộ Tiêu Nhất Thiên liền toát ra một loạt những ý niệm kỳ quái ý. Nhưng anh cũng không có cách nào để cất tiếng hỏi, chỉ có thể nhìn chằm chằm, chăm chú chờ đợi.
Nửa phút sau. Giữa không gian yên tĩnh mà quỷ dị, tiên sinh Vu không ngừng nhắc mãi mấy câu đó. linh khí xung quanh bắt đầu xao động, tựa hồ đã phải chịu đựng gì đó, không hẹn mà cùng nhau hướng tới các khu vực riêng rồi tụ tập lại. Những nguồn linh khí này phân tán khắp bốn phương tám hướng quanh ngôi nhà. Tiêu Nhất Thiên bất động, cố gắng cảm giác, lại thấy có tất cả là mười hai cái.
Thậm chí, ngay cả linh khí bên ngoài ngôi nhà cũng hướng tới đây một cách gần như điên cuồng, giống như trăm sông đổ về một biển là được. Tất cả mười hai nguồn linh khí kia tập hợp rồi xoay vòng quanh, õ ràng vì tiên sinh Vu muốn mở ra truyền tống đại trận mà đã đem toàn bộ linh khí của quỷ sát trong điện triệu hồi lại đây.
Hoặc là, mười hai khu vực linh khí hội tụ chính là đối ứng với mười hai quỷ sát.
“Mọi người.”
Lúc này, chỉ nghe tiên sinh Vu đột nhiên mở miệng nói: “Truyền tống đại trận đã mở ra! Cầm lấy quỷ sát lệnh của mọi người, đứng vào vị trí của mình đi!”
Quả nhiên, lời của tiên sinh Vu nói đã xác minh suy đoán của Tiêu Nhất Thiên. mười hai quỷ sát, mười hai khu vực, hẳn là đối xứng với nhau. Mỗi quỷ sát sẽ có một khu vực riêng, hơn nữa còn yêu cầu có quỷ sát lệnh trong tay, sau đó dùng truyền tống đại trận tiến vào tổng đàn.
Mười một quỷ sát còn lại đều đã có kinh nghiệm tiến vào tổng đàn. Nghe được lời tiên sinh Vu nói, đám người lập tức phân tán mở ra, sờ tay vào ngực, móc ra chính mình quỷ sát lệnh, hướng tới vị trí của mình rồi rời đi.
Tiêu Nhất Thiên không hề sốt ruột.
Nguyên nhân rất đơn giản, Tiêu Nhất Thiên cũng không biết, mười hai khu vực, này, rốt cuộc thì đâu mới là vị trí của tôn chủ Ngưu Sát? Nhỡ may đi nhầm, thực sự sẽ rất xấu hổ.
Cho nên, sau khi xác nhận được hướng đi của mười một quỷ sát kia, Tiêu Nhất Thiên mới bước chân ra, đi về một khu vực ở bên trái mà không có ai lựa chọn.
Rất nhanh, mười hai quỷ sát đã đi vào đúng vị trí của mình.
Ở bên trong, linh khí mạnh mẽ, lại thêm trận pháp hỗ trợ, Tiêu Nhất Thiên đặt mình trong trong đó, cả người tự nhiên có chút cảm giác bay bổng phiêu linh. Thậm chí, như thể còn mất đi cả quyền kiểm soát chính cơ thể mình, có thể tùy theo sắp xếp của tiên sinh Vu. Buổi trưa
Không biết có phải hay có quan hệ gì đó với điều kiện mở ra truyền tống đại trận hay không, nhưng tiên sinh Vu chỉ đếm thời gian bằng cách bấm đốt ngón tay, vậy mà lại rất chuẩn xác, dường như chỉ còn một giây là tới giữa trưa.
"Mở!"
Tiên sinh Vu đột nhiên hét to một tiếng, đôi tay đột nhiên nâng lên, đôi mắt cũng lập tức mở ra. Gương mặt ông ta già nua trắng bệch, gân xanh trên cổ nổi rõ rệt.
Hiển nhiên, việc mở ra truyền tống đại trận đối vu tiên sinh mà nói cũng không phải một việc dễ dàng. Ông ta là người lo liệu tính toán cho đại trận này, kỳ thật thừa nhận áp lực cực lớn!
Ngay sau đó, một cảnh tượng xuất hiện khiến Tiêu Nhất Thiên vô cùng kinh hãi.
“Bùm! Bùm!”
Cùng với từng đợt nổ vang tới chói tai, chỉ thấy trong mười hai khu vực kia, mười hai quỷ sát trực tiếp quỳ trên nền đá ngọc thạch. Sau đó từng cột ánh sáng chiếu ra khiến người xem lóa mắt. Mười hai cột sáng phóng lên cao, mỗi một cột sáng đều có đường kính tới mười mét. Cảnh này thực sự khiến người ta sợ hãi, dường như chỉ trong một cái chớp mắt đã có thể chôn vùi tất cả mười hai quỷ sát ở đó.
Ở bên trong, bọn họ đã không còn nhìn thấy bóng dáng của đối phương.
Tiêu Nhất Thiên chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa. Mắt, miệng, tai, mũi... cảm giác như cả năm giác quan đều mất đi tác dụng rồi, chỉ có bộ não là còn hoạt động không ngừng, duy trì suy nghĩ tỉnh táo.
Đây là cái quái gì vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.