“Chậm đã, Hoa hoàng chủ!”
Tông Nam thấy thế, lập tức mở miệng ngăn cản: “Tôn chủ có lệnh, trước khi xác nhận Lý Trâm Anh bình an vô sự sẽ giữ một mạng cho quốc sư
Tông Nam từng là môn sinh của vua. Tuy rằng Hoa Tuấn Vũ cũng không giống với quốc sư Đại Hoa phải nhất định truyền thụ cho anh ta công pháp tu hành và kỹ xảo gì đó, nhưng cũng coi như là một nửa sư tôn, có ơn trọng dụng. Nếu Hoa Tuấn Vũ một lòng muốn giết quốc sư Đại Hoa, anh ta muốn ngăn, thật ra không thể ngăn được. Cho nên, trên đường tới đây anh ta mới khẩn cầu tôn chủ Ngưu Sát trước, bởi vì chỉ có mệnh lệnh của tôn chủ Ngưu Sát mới có thể khiến Hoa Tuấn Vũ nghe theo!
Quả nhiên!
Thân thể Hoa Tuấn Vũ cứng đờ, nắm tay bọc Minh Kình hùng hồn dừng lại giữa không trung, không hề nện xuống. Ông ta quay đầu nhìn về phía Tông Nam, trầm giọng nói, mang theo ẩn ẩn bất mãn: “Hoa hoàng chủ? Ha ha... Tốt! Xưng hô tốt!” “Xem ra!” “Mấy năm nay cậu đi theo tôn chủ đại nhân, không chỉ có cảnh giới tăng trưởng cực nhanh, kiến thức cũng vô cùng bất phàm. Bốn hoàng là người đứng đầu một quốc gia nhưng đã không thể nhìn thấu được cậu nữa rồi!”
Một cái xưng hô đại biểu cho một loại thái độ
Trước kia!
Phàm là con dân Đại Hoa khi nhìn thấy Hoa Tuấn Vũ đều cung kính gọi ông ta là “Hoàng chủ bệ hạ”, không hề có ngoại lệ, mà đồng thời cũng có khoảng cách giữa vua quan, Tông Nam đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-vuong-bat-bai/1698377/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.