Quốc sư Đại Hoa không trả lời câu hỏi của Tiêu Nhất Thiên, mà lại rót một ly trà đưa cho Tiêu Nhất Thiên, tỏ ý nói: "Bạn Thiên đường xa tới, đường đi vất vả, lão già nơi này quả thực đơn sơ, chỉ có một bình trà xanh, chính là món vật quý mà lão già này yêu thích, cất giấu đến nay. Chẳng mấy khi cùng ai uống. Nếu không chê, không ngại thì nhấp môi một hai ngụm, xem thử mùi vị như thế nào?" "Cũng coi như lão già là một gia chủ tận tình!"
Mùi trà thơm bay khắp nơi!
Tiêu Nhất Thiên cúi đầu nhìn một cái, cái này... Trong trà không có độc chứ?
Không còn cách nào!
Nơi này chính là học viện Đạt Ma kinh đô Đại Hoa, bầy địch rình chung quanh. Đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói, coi như là vào ổ địch, không thể không cộng cẩn thận thêm một chút, huống chi, quốc sư Đại Hoa đã đoán được thân phận chân thật của anh! "Làm sao?"
Thấy Tiêu Nhất Thiên do dự, quốc sư Đại Hoa cười hỏi: "Bạn Thiên không muốn uống? Hay là... Không dám uống?"
Mang theo mấy phần khiêu khích!
Chửi thề một tiếng! "Quốc sư tự mình châm trà, từ chối thì bất kính, há lại không uống?"
Tiêu Nhất Thiên cũng cong môi cười một tiếng, sau đó liền bưng ly trà kia lên, đặt ở trước cánh mũi hít nhẹ mấy hơi, sau ngước cổ lên uống một hơi cạn sạch, gật đầu nói: "Trà ngon! Có vị đắng của hoa cúc, thơm thoang thoảng của hoa lài, cũng có mùi hương thoải mái của hoa hồng... Trà như nhân sinh, ẩn chứa trăm vị, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-vuong-bat-bai/1698340/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.