Chương trước
Chương sau
Nhìn vẻ mặt của lão quái Một Mắt, Tiêu Nhất Thiên tự nhiên biết lão quái vật này hiện tại hẳn là muốn liếm cơ, lột da, cản trở anh. Vì vậy cũng không ép buộc liền xoay người bước đi. Không quên lãnh đạm nói: "Nếu không muốn vậy thì quên đi. Dù sao tôi cũng không có hứng thú với cái hang quái vật của ông!"
Khí chất tự cao tự đại không thể tả!
Thình thịch!
Tiêu Nhất thiên đi được hơn mười mét, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng động lạ, không cần nhìn lại Tiêu Nhất Thiên cũng biết là lão quái Một Mắt đang sững sờ quỳ xuống.
Tiêu Nhất Thiên vẫn không dừng lại, lý do rất đơn giản, lão ta quỳ xuống nhưng còn chưa hét lên!
Râm!
Rầm!
Rầm!
Nhìn chằm chằm bóng lưng đẹp trai của Tiêu Nhất Thiên, lão quái Một Mắt này nắm chặt tay nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong lòng như sóng lớn, nằm đấm và hàm răng phát ra tiếng kêu chói tai! "Người trong cung Huyền Vương đều là đồ ngốc! Nhân tài của Bang Tạc Thiên đều là cao thủ!"
Cuối cùng khi Tiêu Nhất Thiên đi được gần năm mươi mét, lão quái Một Mắt sau một lúc do dự và một loạt diễn biến tâm lý mới chịu hét lên từng chữ theo đúng yêu cầu của Tiêu Nhất Thiên!
Kêu lên ba lần liên tiếp!
Khi lão ta hét lên lần cuối, giọng nói hung dữ dường như là một con thú đang gầm thét!
Không đời nào!
Nếu Bang Tạc Thiên là một tổ chức cố định và "Ông nội Tiêu" không thể thoát khỏi ngôi đền, lão quái Một Mắt tự nhiên sẽ không sai và gọi lại cho chủ nhân ngôi đền đó tới bắt "Ông Tiêu" rồi khiển trách!
Bang Tạc Thiên xuất hiện trong không khí căng thẳng. Đó là một tổ chức bí ẩn đột nhiên xuất hiện. Nơi ở của nó không cố định một chỗ. Ngay cả một kẻ rất quen với thành Thanh Thủy cũng chưa bao giờ nghe nói về băng đảng tên Bang Tạc Thiên. Có vẻ như đó là một băng đảng trôi nổi nên cũng rất khó để nắm bắt! Và vì thể bây giờ là cơ hội duy nhất cho lão quái Một Mắt, một khi "Ông nội Tiêu" ra đi thì biết tìm đâu? Lần gặp đầu tiên hôm nay có lẽ là lần cuối cùng! Máu của "Ông nội Tiêu" quá mạnh, mạnh đến mức lão quái Một Mắt chịu không nổi!
Đến cuối cùng đành phải chấp nhận sự sỉ nhục này! Khoảnh khắc giọng nói của lão quái Một Mắt vừa dứt, Tiêu Nhất Thiên chậm rãi dừng lại! "Vừa rồi tôi nói rồi đấy!"
Lão quái Một Mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu Nhất Thiên hỏi: "Cậu hài lòng chưa?" "Không tệ!"
Tiêu Nhất Thiên cười nhạt, quay người lại liếc nhìn lão quái vật một cái, tự đắc nói: “Đúng vậy, nếu như ông đã thành tâm như vậy thì Bang Tạc Thiên cũng phải động lòng thôi. Ha ha."
Trái tim của lão quái Một Mắt đang rỉ máu!
Tên khốn kiếp chờ tôi, lát nữa tới trong sảnh chi nhánh rồi nhìn thấy sư phụ chi nhánh, xem còn huênh hoang được vậy nữa không. "Vậy bây giờ?"
Kìm nén lửa giận trong lòng, lão quái Một Mắt nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Có thể đi cùng tôi không?"
Âm ầm ầm!
Tiêu Nhất Thiên bước tới giống như một bóng ma, cách đó mấy bước từ năm mươi mét xuất hiện trước mặt lão quái Một Mắt, trầm mặc nhìn lão ta ra hiệu: "Đi thôi!" "Đi trước dẫn đường!" "Tôi thực sự tò mò về cách một con quái vật như ông được tạo ra!"
Lão quái Một Mắt đứng lên! "Theo tôi!"
Lão quái Một Mắt thầm thở phào nhẹ nhõm liền dẫn đầu, hai người lần lượt rời đi khỏi khu rừng hoang vu hẻo lánh này, ngược lại phương bắc đi thẳng đến đại sảnh chi nhánh của điện Huyền Vương trong thành Thanh Thủy!
Theo thông tin được cung cấp, một trong những lối ra của hành lang chi nhánh thành Thanh Thủy là khoảng hai mươi dặm về phía bắc của thành đó!
Và sự thật cũng đã xác nhận tuyên bố của ám dạ Quỷ Vương!
Tiêu Nhất Thiên theo quái vật cũ một mắt ở phía bắc, và thực sự đã thông qua một hồ nước trải dài trong vài dặm. Bề mặt của hồ là rõ ràng như bầu trời tươi sáng, và hình dạng là hình bầu dục giống như một mặt trăng lạnh! Sau khi đi qua hồ, lão quái Một Mắt cứ thế mà tiếp tục đi về phía bắc, đột nhiên nói: "Để đảm bảo bí mật của cung Huyền "Theo quy tắc của điện Huyền Vương..." Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Vương, bất cứ ai được cung Huyền Vương mời, trước khi chính thức gia nhập phải uống thuốc đặc biệt của chúng tôi và được đưa vào điện trong tình trạng hôn mê! "
Thuốc?
Hôn mê?
Tiêu Nhất Thiên đối với chuyện này cũng không kinh ngạc, bởi vì ám dạ Quỷ Vương nói anh bị hôn mê khiêng vào điện cho nên mới không biết lối vào điện.
Nếu không thì Tiêu Nhất Thiên không cần tốn nhiều thời gian như vậy! "Tất nhiên!"
Lão quái vật liếc mắt một cái, quay đầu lại nhìn Tiêu Nhất Thiên hồi lâu sau đó xoay người nói: "Cậu đặc biệt chính là ngoại lệ, tôi có thể cho cậu trực tiếp đi vào!"
Đúng!
Đặc biệt!
Bất luận là lão quái Một Mắt không thể đánh chết Tiêu Nhất Thiên nhưng muốn Tiêu Nhất Thiên nằm lịm xuống cũng không được!
Tuy nhiên Tiêu Nhất Thiên không ngốc, tự nhiên biết trong lòng lão quái Một Mắt đang bàn tính cái gì, khí huyết cường hãn đã trở thành con mồi mà lão quái Một Mắt quyết tâm đoạt được, anh sợ rằng trong thời gian này, lão quái Một Mắt sẽ không để cho anh sống sót!
Và vì thế ngay cả khi anh bước vào và biết lối vào của sảnh chi nhánh, thì cũng không có cơ hội để rò rỉ bí mật nào cả!

Rất nhanh hai người đã đến chân núi đá! Tiêu Nhất Thiên nhìn quanh. Đó là hơn 30 dặm từ thành Thanh Thủy, các bối cảnh của thành Thanh Thủy cũng có thể được nhìn thấy mơ hồ. Các núi đá trước mặt anh không phải là lớn, cao chỉ 2-300 mét và có hình bán cầu giống như những ngôi mộ cô đơn. "Nó ở đây ư?"
Ánh mắt của Tiêu Nhất Thiên rơi vào trên núi đá, nhìn kỹ vài lần cũng không nhìn thấy cái gọi là lối vào nhưng lại phảng phất một cảm giác kỳ lạ, như thể... núi đá trước mặt không phải tự nhiên hình thành mà là được xây dựng bằng tay.
Xung quanh có một bầu không khí đẫm máu mờ ảo! "Đúng vậy!"
Lão quái Một Mắt gật đầu ra hiệu: "Cậu Tiêu chờ một chút!"
Đã kết thúc!
Lão quái Một Mắt bước tới, đi tới trước vách núi hét lớn: "Vừng ơi mở ra!"
Đang đứng sau lưng lão quái Một Mắt, Tiêu Nhất Thiên đột nhiên cảm thấy muốn đá vào mông lão quái Một Mắt khi nghe thấy bốn chữ này do lão ta hét lên. Anh còn đang đứng dựa vào đó nữa chứ.
Đây có phải là mật khẩu của người muốn vào điện Huyền Vương không?
Nó có thể là một chút kỹ thuật?
Mật khẩu tuy rằng bình thường nhưng hiệu quả rất lớn, chỉ không đầy năm giây sau, từ trên vách núi đột nhiên vang lên một tiếng nổ vang. Sau đó Tiêu Nhất Thiên nhìn thấy vốn dĩ không có gì khác thường, từ giữa vách núi truyền đến một khoảng trống khổng lồ cao khoảng ba mét được mở ra, khe hở tiếp tục mở rộng và kéo dài sang hai bên, một lúc sau, một hang động sâu và mờ ảo xuất hiện trước mặt Tiêu Nhất Thiên!
Đồng thời một luồng khí máu cực kỳ nồng nặc lan ra từ hang động như thủy triều, rất hăng và kinh tởm!
Nhìn thấy nó đồng tử của Tiêu Nhất Thiên co rút đột ngột!
Dường như ở trong ngọn núi đá trước mặt này, không thể nghi ngờ chính là đại sảnh chi nhánh của cung Huyền Vương. Mùi máu tươi nồng nặc như vậy, không biết đã chết bao nhiêu người! "Phó Sảnh chủ!"
Ngay sau khi cửa mở ra, năm sáu bóng người lao ra từ bên trong, mặc trang phục giống hệt lão quái Một Mắt, tất cả đều là những linh khí mạnh mẽ ở trạng thái hoàn mỹ. Họ hô to vào mặt lão quái Một Mắt và nhìn thấy người đứng sau, ai nấy đều lộ ra vẻ cảnh giác, kinh ngạc hỏi: "Phó Sảnh chủ! Đây là..." Cập nhật chương mới nhất tại T ruyện88.net
Với tư cách là phó chủ của hội trường chi nhánh thành Thanh Thủy, nhiệm vụ chính của lão quái Một Mắt là tìm một chủ nhân phù hợp của Viên mãn từ bên ngoài và đưa người đó đến hội trường chi nhánh để thực nghiệm trực tiếp!
Như thường lệ, tất cả những người lão quái Một Mắt đưa họ trở về đều hôn mê và không bao giờ đứng vững!
Tiêu Nhất Thiên là người đầu tiên còn tỉnh táo tới vậy. "Đừng ngạc nhiên!"
Lão quái Một Mắt chỉ vào Tiêu Nhất Thiên nói: "Vị này là khách quý mà tôi mời!"
Khách quý?
Đây cũng là từ thường lệ của bọn họ, cái gọi là khách quý tự nhiên sẽ là khách quý. Sự cao quý nằm ở thực lực phi thường, đánh không được ngất đi, chỉ có thể đứng vững!
Các thành viên trong điện Huyền Vương liếc nhau rồi lập tức hiểu ra, lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, sự cảnh giác giữa hai lông mày càng thêm nồng đậm
Ngay cả lão quái Một Mắt cũng không đối phó được với "thích khách xuất sắc", không nghĩ tới hiệu quả chiến đấu hẳn là rất mạnh!
Không được đánh giá thấp người này! "Cậu Tiêu!"
Lão quái Một Mắt vươn tay ra hiệu: "Mời vào trong!"
Cho đến lúc này lão quái Một Mắt mới hoàn toàn yên tâm, bởi vì theo ý lão ta, khi đã ở trên sân của mình, Tiêu Nhất Thiên sẽ không có lựa chọn hay khả năng trốn thoát!
Trong các trận thi đấu trước, lão ta và Tiêu Nhất Thiên ngang nhau về sức mạnh, chỉ giữa người thứ nhất và người thứ hai, Tiêu Nhất Thiên chỉ mạnh hơn một chút so với con thú đứng sau anh ta, nếu tính thêm năm sáu thành viên A của cung Huyền Vương thì cho dù lúc này Tiêu Nhất Thiên có ăn năn hối cải cũng không thoát! "Trong lỗ tối này là hang động quái vật của ông ư?"
Giống như năm sáu người trong điện Huyền Vương, lông mày của Tiêu Nhất Thiên cũng hơi cảnh giác, trầm giọng nói: "Máu nhiều như vậy, xem ra có chút quỷ dị!"
Sợ!
Đây là phản ứng mà Tiêu Nhất Thiên nên có bây giờ!
Và vì thế Tiêu Nhất Thiên sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, còn cố ý lộ ra vẻ muốn tìm đường lui! "Ha ha!"
Lão quái Một Mắt cười lạnh nói: "Như có câu nói muốn đội vương miện thì phải chịu được sức nặng của nó! Muốn đạt tới đỉnh cao thì phải chịu đựng đau đớn! Thực lực của cậu là quá tuyệt vời, và nếu cậu muốn có một sức mạnh lớn hơn thì buộc phải trả một cái giá nào đó! " "Cậu Tiêu, đừng lo lắng!" "Với máu và tài năng của mình, cậu có thể nắm chắc điều đó!"
Đã kết thúc!
Thấy Tiêu Nhất Thiên còn có chút do dự đứng yên tại chỗ, lão quái Một Mắt này lập tức trở nên nóng nảy, khiêu khích nói: "Cậu đây vừa rồi nói những người trong cung Huyền Vương đều là những kẻ ngu si còn người trong Bang Tạc Thiên mới là cao thủ mà giờ lại còn không dám vào cổng hoàng cung sao?
Vô tình năm hoặc sáu thành viên của Cung Huyền Hoàng đã vòng ra phía sau Tiêu Nhất Thiên, cắt đứt đường rút lui của Tiêu Nhất Thiên. Không biết cố ý hay vô ý bao vây Tiêu Nhất Thiên ở giữa. Ý nghĩa là rất rõ ràng. Vì đã ở đây nên anh phải vào hang động này, nếu không kết quả hẳn ai cũng biết rồi đấy. Bọn họ sẽ đánh gãy cánh tay anh. Tiêu Nhất Thiên nhướng mày, giả bộ phát cáu giêu cợt nói: "Tôi đây đi dạo sông hồ, du ngoạn thiên hạ, chưa từng gặp phải nơi nào mà không dám vào!" "Không phải chỉ là một cái hang quái vật thôi sao? Vào đi!"
Ngay lúc giọng nói rơi xuống đất, Tiêu Nhất Thiên nâng cằm kiêu ngạo, ngẩng cao đầu trực tiếp đi về phía hành lang trước mặt, trong lòng không khỏi cười nhạo!
Cháu trai, ông nói tất cả người trong điện Huyền Vương đều là đồ ngốc, quả thật không sai. Ông nghĩ đây đang là bắt rùa trong bình ư?
Không đâu!
Như ông sẽ biết ngay sau đây, điều này được gọi là dẫn một con sói vào hang!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.