Chương trước
Chương sau
Mai Chấp Lễ nhìn thời gian, nói: “Nếu trên đường không xảy ra chuyện gì bất ngờ, nửa tiếng nữa quốc sư đại nhân sẽ đến đây, cho nên chúng ta còn thời gian nửa tiếng!" "Trước nay quốc sư đại nhân say mê võ học, không hỏi việc "Phải mau chóng đoạt được núi Vạn Nhẫn!” nước, không thích giết chóc, tình cảnh máu tươi trong chiến trường thế này không nên để ông ấy nhìn thấy!"
Mai Chấp Lễ lập kế hoạch chu đáo, nắm giữ đúng thời gian, gã ta dẫn đầu quân đội hùng hậu, hơn một giờ trước đi vào núi Vạn Nhẫn tấn công quân đội Đại Hạ, dựa theo dự tính của gã ta, trong một giờ sẽ có thể kết thúc cuộc chiến, mà sau một giờ thì quốc sư của Đại Hoa sẽ dẫn ba cao thủ nửa bước Minh Cảnh tới, đúng lúc có thể dẫn quân xuống thẳng phía Nam, tấn công hoàng thành Đại
Hạ!
Bây giờ!
Cuộc chiến đã kéo dài nửa tiếng, rõ ràng quân đội Đại Hoa rất có ưu thế. Còn nửa tiếng nữa để đánh tan núi Vạn Nhẫn cũng không thành vấn đề "Vâng!"
Những vị tướng của Đại Hoa phấn chấn, vẻ mặt đầy kích động như được tiêm máu gà, sôi nổi cung kính nhận lệnh: “Mạt tướng lập tức đi sắp xếp!" "Nếu trong vòng nửa tiếng không đánh thắng núi Vạn Nhẫn, mạt tướng đưa đầu tới gặp!” "Con mẹ nó ta thề!"
Nói xong!
Lập tức xoay người rời đi, khí thế hùng hồn đi khỏi bộ chỉ huy tạm thời...
Lúc đó!
Trong căn phòng bí mật nào đó ở hoàng thành Đại Hạ, Sơn Chủ Tuyết Vực nằm trên mặt đất giống như con chó chết, mặt mũi bầm dập. Vết thương trên người chồng chất, rõ ràng là vừa bị người ta đánh!
Mà còn!
Đá rất nặng!
Áo khoác trên người Sơn Chủ Tuyết Vực cũng bị lột, từ đầu đến chân chỉ còn mặc mấy cái quần áo lót, không biết là lạnh hay là đau mà cả người run bần bật, đau khổ không nói nổi, giống như ăn mày ở đầu đường, hoàn toàn không còn phong thái tiên phong đạo cốt như lúc trước! "Ông già khốn kiếp này, rất xấu!"
Phùng Diệc Bang và ông hòa thượng đã bước vào nửa bước Minh Cảnh đứng hai bên Sơn Chủ Tuyết Vực, cúi đầu nhìn ông ta, trong ánh mắt đầy căm ghét!
Mắng xong!
Phùng Diệc Bang không nhịn được lại đá một cái lên người Sơn Chủ Tuyết Vực!
Mặc dù bọn họ đang ở trong hoàng thành, cũng đã nhận được báo cáo ở tiền tuyến, đã biết quân đội Đại Hoa chưa trúng kế, tình hình chiến đấu ở núi Vạn Nhẫn rất bất lợi với Đại Hạ!
Về chuyện này!
Với tư cách là nhân vật nòng cốt của cả kế hoạch, tất nhiên Sơn Chủ Tuyết Vực phải có trách nhiệm, cho nên bọn họ trút hết cơn giận lên người Sơn Chủ Tuyết Vực, mới có cảnh tượng trước mắt! "Không phải tôi!” "Thật sự không phải tôi.”
Sắc mặt của Sơn Chủ Tuyết Vực đen như đáy nồi, sắp bứt rứt khóc lóc, vùng vẫy giải thích: "Tôi đã quyết tâm sẵn sàng góp sức cho Sói Vương Tiêu, tuyệt đối không dám có suy nghĩ tạo phản nữa, trời đất làm chứng, nhật nguyệt chứng giám!" "Lúc tôi liên lạc với quân đội Đại Hoa, hai người các ông cũng ở đây, các ông đều thấy rõ từng lời nói hành động, tôi vẫn luôn làm theo sự dặn dò của Sói Vương Tiêu!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Sơn Chủ Tuyết Vực nói thật!
Trách thì trách!
Vận số của ông ta không tốt, đụng phải Mai Chấp Lễ nhạy cảm đa nghi, nhìn thấu mưu kế của Đại Hạ, cho nên kế trong kế do Tiêu
Nhất Thiên bày ra không thể thành công!
Chuyện này!
Quả thật không thể trách Sơn Chủ Tuyết Vực! "A Di Đà Phật.."
Ông hòa thượng dựng tay phải trước ngực, cầm tràng hạt, tụng "A Di Đà Phật", nhẹ giọng nói: "Lão nạp cho rằng thí chủ Tuyết nói có lý!"
Nghe vậy!
Hai mắt của Sơn Chủ Tuyết Vực lập tức tỏa sáng. Nhìn ông hòa thượng giống như thấy được hy vọng!
Nhưng mà!
Ngay sau đó ông hòa thượng lại chuyển đề tài, nói: "Nhưng mà... cuộc chiến núi Vạn Nhẫn liên quan đến sự an nguy của Đại Hạ. Cuộc chiến này thất bại thì phải có người chịu trách nhiệm!” "Phật nói: Ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục?" "Mong thí chủ Tuyết thông cảm!”
Nói bóng gió chính là, nếu chuyện này xảy ra rồi thì cần phải có người gánh tôi, ai bảo trước đây Sơn Chủ Tuyết Vực ông là kẻ phản bội Đại Hạ chứ? Ông không vác cái tội này, ai vác đây?
Phụt!
Ông hòa thượng vừa dứt lời, Sơn Chủ Tuyết Vực lập tức phun ra một ngụm máu!
Mẹ nó!
Hoá ra đơn giản là các ông lấy tôi trút giận!
Không biết xấu hổ!
Mà không biết xấu hổ hơn là sau khi ông hòa thượng nói xong, đi lên mấy bước, cũng đá thêm mấy cái lên người Sơn Chủ Tuyết Vực, vừa đá vừa ôn hòa nói: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, thí chủ Tuyết có lòng nhân hậu, người tốt sẽ được báo đá.."
Sơn Chủ Tuyết Vực tức sắp nổ phổi. Vừa định quát mắng, nhưng ông hòa thượng không cho ông ta cơ hội lên tiếng nói chuyện, trực tiếp dẫm chân hôi lên mặt ông ta, chặn miệng ông ta!
Mẹ nó...
Lần này Sơn Chủ Tuyết Vực khóc thật. Bị tức giận bật khóc, ông ta đường đường là Sơn Chủ Tuyết Vực, vua của Thiên Sơn ở Tây Cảnh, có bao giờ chịu nhục nhã thế này?
Hơn nữa!
Là khi bản thân đã thành công bước vào Minh Cảnh, bị một ông hòa thượng nửa bước Minh Cảnh sỉ nhục!
Đúng lúc này!
Tiếng bước chân đột nhiên truyền đến, có mấy người chạy vào trong căn phòng bí mật, lúc này ông hòa thượng mới dừng tay, quay đầu nhìn. Thấy người đến chính là một nam ba nữ, người đàn ông đi tuốt ở đảng trước mặc quần áo lột từ người của Sơn Chủ Tuyết Vực, trải qua một lúc trang điểm chải chuốt, vậy mà gần như giống hệt Sơn Chủ Tuyết Vực, nếu không có Sơn Chủ Tuyết Vực thật sự đang nằm trong căn phòng bí mật, bị ngược đãi thành con chó chết, ông hòa thượng và Phùng Diệc Bang không thể biết ai là thật, ai là giả!
Giống!
Quá giống, phải gọi là tuyệt vời!
Mà ở phía sau người đàn ông kia, ba cô gái áo trắng đi theo chính là ba thành viên của Bạch Ngọc Nữ thành công tiến vào nửa bước Minh Cảnh! "Chuyện này! Chuyện này chuyện này.."
Nhìn thấy người đàn ông kia, Sơn Chủ Tuyết Vực hoảng sợ quên cả khóc, cũng quên mắng, đôi mắt trừng lên lớn hơn mắt trâu, sắc mắt chấn động không dám tin!
Có cảm giác... đang soi gương! “Điện chủ đại nhân!” Đọc truyện mới nhất tại Tr uyện88.net
Phùng Diệc Bang nhìn chằm chằm người đàn ông đó cẩn thận quan sát mấy lần, sau đó quay đầu nhìn ba cô gái áo trắng, không nhịn được giơ ngón tay cái khen ngợi: “Điêu luyện sắc sảo! Thật sự là điều luyện sắc sảo! Thuật mạc cốt dịch dung của mấy cô gái này quả thực quả tài giỏi!"
Đúng vậy!
Người đàn ông giống Sơn Chủ Tuyết Vực gần như đúc này chính là từ Tiêu Nhất Thiên cải trang, mà phụ trách cải trang cho anh chính là ba thành viên của Bạch Ngọc Nữ ở phía sau!
Vốn dĩ!
Nếu kế hoạch tương kế tựu kế của Tiêu Nhất Thiên thuận lợi sẽ không cần anh tự ra mặt, để Xuân Nhuỵ dẫn người của điện Thiên Thần và Bạch Ngọc Nữ xông tới núi Vạn Nhẫn, là có thể đánh lui quân đội hùng hậu của nước Đại Hoa, thắng trận chiến tranh này!
Nhưng mà!
Không như mong muốn!
Mai Chấp Lễ nhìn thấu kế hoạch của Tiêu Nhất Thiên, khiến năm trăm nghìn quân đội Đại Hạ rơi vào cảnh nguy hiểm, Tiêu Nhất Thiên đành phải bảo Xuân Nhuy dẫn thành viên của điện Thiên Thần và thành viên của Bạch Ngọc Nữ đến núi Vạn Nhẫn trước, trợ giúp quân đội Đại Hạ bảo vệ núi Vạn Nhẫn!
Mà anh!
Mất khoảng năm phút, biến thành dáng vẻ bây giờ!
Dù sao trên danh nghĩa Sơn Chủ Tuyết Vực là kẻ phản bội Đại Hạ, là đồng bọn của Đại Hoa, là thành viên của điện Huyền Vương. Cho dù Mai Chấp Lễ nghi ngờ ông ta, Tiêu Nhất Thiên giả dạng thành ông ta, cũng dễ dàng đi vào bộ chỉ huy của Đại Hoa, gặp chủ soái tướng lãnh của Đại Hoa, chém đầu kẻ đứng đầu!
Giết kẻ đứng đầu!
Nhiệm vụ này vốn giao cho đám người Xuân Nhuỵ phụ trách, mà bây giờ Tiêu Nhất Thiên đổi ý, kế hoạch bị người ta nhìn thấu làm cho Tiêu Nhất Thiên cảm thấy không yên và lo lắng, có lẽ quân đội Đại Hoa sẽ đề phòng hành động trảm thủ của họ, lỡ như bị nhìn thấu kế hoạch, đám người Xuân Nhuỵ đến đó chưa chắc có thể thuận lợi ra tay, trái lại sẽ rơi vào bị động!
Cho nên!
Tiêu Nhất Thiên quyết định dẫn theo ba thành viên của Bạch Ngọc Nữ, Phùng Diệc Bang và ông hòa thượng vừa mới tiến vào nửa bước Minh Cảnh, tự đi một chuyến, mặc kệ gã ta có đề phòng không, có cạm bẫy hay không, sáu người hợp sức cũng đủ ứng phó! "Thời gian quá ngắn!"
Một cô gái áo trắng trong đó nói: “Nếu có hơn nửa tiếng, chúng tôi có thể làm tới thật giả khó phân biệt, cho dù là người thân của Sơn Chủ Tuyết Vực cũng không thể nhìn ra bất cứ sơ hở gì!"
Mạc cốt!
Dich dung!
Đây là tuyệt kỹ độc môn mà cô Tử Đàn truyền dạy cho bọn họ, sau trận chiến này, Đại Hạ yên bình, Tiêu Nhất Thiên muốn chính thức tiếp xúc với điện Huyền Vương, tìm kiếm mật phượng hoàng, tất nhiên không thể dùng tướng mạo sẵn có, mà thuật mạc cốt dịch dung này điêu luyện sắc sảo, vừa hay có thể giúp Tiêu Nhất Thiên che giấu thân phận!
Lần này!
Xem như là thể hiện tài năng! "Chuyện này không nên chậm trễ!”
Tiêu Nhất Thiên vung tay lên, ra hiệu nói: “Lập tức theo tôi đến núi Vạn Nhẫn, giết tướng soái quân địch, tiêu diệt kẻ đứng đầu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.