Đêm đen như mực.
Trăng sáng như đao.
Núi Vạn Nhẫn cao hơn vạn trượng giống như con cự long đang ngủ đông được bao phủ dưới bầu trời đen nghịt, lẳng lặng đứng nơi đó, cây trên núi rừng dày đặc, bị gió lạnh thổi qua phát ra từng tiếng rào rạt giống như ác quỷ kêu rên, năm trăm ngàn quân nước Đại Hạ âm thầm rải rác mai phục trong núi Vạn Nhẫn, lúc nào cũng có thể hành động, binh khí trong tay bắn ra bốn phía, làm cho bầu không khí vốn đã âm trầm càng thêm áp lực chết chóc.
Tất nhiên,
Tất cả mọi người đều biết tầm quan trọng của trận chiến này.
Cho nên.
Tất cả mọi người đều ôm quyết tâm liều mạng, phải tất thắng, chuẩn bị hy sinh thân mình vì tổ quốc, thề sống chết bảo vệ Đại Hạ.
Dù sao, với năm trăm ngàn binh lực để nghênh chiến một triệu hùng binh của nước Đại Hoa, ngoài vị trí thuận lợi của núi Vạn Nhẫn ra, bọn họ không có bất kỳ ưu thế gì nưa. Chỉ có thể quyết chiến, vứt đầu, nhiệt huyết, dùng thực tiễn từ khi mình tòng quân nhập ngũ để lập lời thề.
Nhưng cho đến lúc này, bọn họ thậm chí còn không biết bên trong hoàng thành đã loạn. Đế Khâm chết, Tiêu Nhất Thiên dẫn người chiếm lấy hoàng thành, cướp quyền chỉ huy trận quốc chiến này.
Lúc này.
Trên con đường ở chân núi Vạn Nhẫn đi thông qua Bắc Cảnh đã đóng mấy vạn đại quân, bề rộng con đường chừng mấy chục mét, giống như một cái lạch trời cắt ngang núi Vạn Nhẫn.
Nơi này chính là nơi nhất định phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-vuong-bat-bai/1698257/chuong-444.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.