Chương trước
Chương sau
Đi theo Vũ Quang Khải có hơn mười tướng lĩnh, Đế Hạo cũng có mười một ám cảnh viên mãn đi theo đến thủ đô và năm ngàn cấm vệ quân bảo vệ:
Chỉ có Tiêu Nhất Thiên tay cầm bảo đao Lang Đồ, một người một ngựa, xung phong đi phía trước!
Trước sau là một trăm năm mươi ngàn quân lính và vô số côn trùng độc và mãnh thú.Tiêu Nhất Thiên ở trong đó giống như một con thuyền đơn độc giữa biển người mênh mông, thời điểm đại quân xuất phát, mặt đất dưới chân kịch liệt run lên!
Bùm!
Bùm!
Bum!
Một trăm ngàn quân lính được huấn luyện rất bài bản, đi rất chỉnh tề, mỗi một bước chân đạp xuống chấn động đến điếc cả tai! Thời gian từng giây từng phút trôi qua!
Hai mươi phút!
Dùng gần hai mươi phút đồng hồ mới đến trước đài đàm phán!
Tiêu Nhất Thiên giơ tay phải lên, một trăm ngàn quân lính phía sau lập tức dừng bước, đoàn quân chỉ còn cách đài đàm phán mấy trăm mét. Giống như là một cơn sóng thần đánh úp tới, sau đó đột ngột dừng lại trước đài đàm phán!
Bên kia!
Đội quân của tộc người Man, đứng đầu là đám người Phúc Xà, cũng tiến đến phía nam của đài đàm phán, năm đại hổ tướng, tất cả đều có thân hình vạm vỡ, cứng cáp và vững chãi.Mỗi người đang cưỡi một con tê hổ đầm đen hung dữ!
Đêm qua Tiêu Nhất Thiên đã gặp ba người Phúc Xà, tự nhiên biết rằng hai người mà anh chưa từng gặp đang đứng sau lưng kia là Hôi Diêu và Thiết Ngao!
Phía sau bọn họ là năm mươi ngàn người tộc người Man và vô số côn trùng độc và mãnh thú, cũng đứng cách đài đàm phán hai trăm mét!
Năm mươi nghìn đạiquânman rợcùng vô số độc thú hung hãn, dừng lại ở cùng bàn đàm phán cách vị trí trăm mét!
Hai quân đối đầu nhau!
Không khí có chút căng thẳng!
"Thái tử điện hạ”
"Tướng quân Tiêu."
"Tướng quân Vũ Quang Khải."
Phúc Xà dẫn đầu mở miệng:“Mời!"
Mặc dù Tiêu Nhất Thiên mới là người chỉ huy đội quân nhưng Phúc Xà vẫn đặt Đế Hạo lên hàng đầu, dù sao trong lòng hắn Đế Hạo vẫn luôn là người của Đế Hạo, bây giờ hắn vẫn chưa trở mặt, đương nhiên vẫn muốn cho Đế Hạo mặt mũi!
"Mời các vị!"
Đế Hào lập tức đáp lời, trong lòng khó nén được kích động.Quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Nhất Thiên, khí lạnh tràn ra giữa hai lông mày!
Đến đây!
Đến đây!
Chờ đợi ba ngày, tính toán tỉ mỉ, thời khắc chém giết này cuối cùng đã tới!
Nhưng Tiêu Nhất Thiên không có kích động như vậy! Mấy ngày này trong lòng Tiêu Nhất Thiên đều nghĩ đến Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, lo lắng cho an toàn của hai mẹ con, cho nên đối với lần vây săn này không quá chú trọng!
Sau đó Tiêu Nhất Thiên, Đế Hạo và Vũ Quang Khải ba người dẫn đầu đi lên đài đàm phán, hơn mười vị tướng lĩnh và mười một vị ám cảnh viên mãn cũng theo phía sau.
Không có cách nào khác!
Sức chiến đấu của Tiêu Nhất Thiên quả thực quá khủng bố, Đế Hạo không thể rời khỏi sự bảo vệ của họ!
Bên kia!
Năm người Phúc Xà cũngmang ba trưởng lão ám canh viên mãn đi theo, tổng cộng có hai mươi người! Đài đàm phán cao khoảng hai mươi mét, dài chừng trăm mét!
Giữa phòng bày một loạt bàn ghế và giấy bút!
Sau khi lênđài đàm phán, Tiêu Nhất Thiên việc nhân đức không nhường ai, kéo ghế trược tiếp ngồi vào bàn bên phải phía bắc,vị tríCtiêu chuẩn.Vũ Quang Khải ngồi ở bên trái anh, sau đó là những người dưới quyền chỉ huy của Vũ Quang Khải! Mà Đế Hạo...
Ban đầu anh ta là phó tướng của Tiêu Nhất Thiên, hẳn là giống Vũ Quang Khải, ngồi bên cạnh Tiêu Nhất Thiên. Nhưng hiển nhiên là Đế Hạo không có cái gan đó!
Vì thế!
Do dự một lúc, Đế Hạoxoay người ngồi vào vị trí ngoài cùng bên phải, nhưng lại để mười một vị ám cảnh viên mãn ngồi giữa anh ta và Tiêu Nhất Thiên, cách Tiêu Nhất Thiên rất xa!
Xa đến không thể xa hơn!
Kể từ đó!
Tình hình tại hiện trường biến thành, Tiêu Nhất Thiên bị đám người Vũ Quang Khải và vị cao thủ ám cảnh viên mãn vây quanh, Đế Hạo ngồi một mình!
Thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ!
Càng quái lạ là!
Phúc xà và năm vị đại hổ tướng cũng đang tranh nhau nhau, không có lần lượt ngồi xuống, chẳng hạn như Phúc Xà Hắn ngồi ở giữa, ba vị trưởng lão ngồi ha bên trái phải của hắn.

Bốn vị đại hồ tướng còn lại cũng vậy! Giống như năm đội nhỏ độc lập!
Làm cho người ta cảm giác rằng năm vị đại hổ tướng này không hề tin tưởng và đoàn kết với nhau! Hội Diêu ngồi đối diện với tướng lĩnh dưới trướng của Vũ Quang Khải!
Thiết Ngao chú ý tới hành động kỳ lạ của Đế Hạo, hắn đi thẳng đến chỗ của Đế Hạo, ngồi xuống đối diện anh ta!
Hơn nữa, sau khi ngồi xuống, Thiết Ngao còn lặng lẽ liếc Đế Hạo một cái, giống như đang nói: Thái tử điện hạ, tôi sẽ ở bên ngài!
Tôi sẽ bảovệ bảo vệ ngài!
Thấy thế, gương mặt của Đế Hạo liền tái mét!
Mẹ nó!
Hay lắm cái tên ăn cây táo rào cây sung!
Cẩu tặc!
Phản bội thái tử, còn bí mật hợp tác với Tiêu Nhất Thiên, bây giờ còn quang minh chính đại mà ngồi đối diện với bản thái tử?Con mẹ nó còn trắng trợn nháy mắt với bản thái tử? Nháy mắt?
Đây là khiêu khích bản thái tử sao?
Đậu xanh! Bản thân Đế Hạo cũng là một cao thủ ám cảnh viên mãn, nghiến răng nghiến lợi,ám kình trong cơ thể bắt đầu khởi động, nhịn không được đã muốn ra tay giết người!
Nhưng mà đón nhận ánh mắt lạnh như băng của Đế Hạo, cảm nhận được sát khí trên người anh ta, nhất thời Thiết Ngao liền sững sờ. Trên trán xuất hiện ba vạch đen, trên đỉnh đầu cũng xuất hiện một hàng dấu chấm hỏi!
Tình huống gì thế?
Có vẻ không đúng với dự đoán lắm!
Nhưng mà không chờ Thiết Ngao hỏi, Phúc Xà ngồi đối diện đã mở miệng tước: “Tướng quân Tiêu, các ngài đề nghị hòa, không biết có bao nhiêu thành ý?"
Đàm phánchính thức bắt đầu!
Giọng Phúc Xà vừa vang lên, tinh thần mọi người lập tức căng cứng!
"Ô?"
Tiêu Nhất Thiên không có kiên nhẫn hỏi ngược lại: "Các người muốn thành ý như thế nào?"
"Báo thù!"
Phúc Xà trầmgiọng nói:“Thú vương đại nhân là người đứng đầu Nam Cương, vua của tộc người Man, là tín ngưỡng cũng là thủ lĩnh của chúng tôi!? “Ngài ấy vào kinh thành đón dâu, nhưng lại chết ở nơi đó!"
"Chúng tôi muốn biết!".
"Thú vương đại nhân và ba vị hổ tướng của chúng tôi chết như thế nào?"
Cố ý!
"Bị tôi giết!"
Tiêu Nhất Thiên sảng khoái thừa nhận!
Sau đó!
Hỏi:“Thành ý các người muốn là đầu của tôi sao?"
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều bị lời nói của Tiêu Nhất Thiên hù dọa đến cả Đế Hạo cũng không ngoại lệ, Đế Hạo vốn nghĩ dưới tình huống hai bên đang vây khốn như vậy, Tiêu Nhất Thiên chắc sẽ không ngu như thế chứ!
Lại càng không dám điên cuồng đến vậy!
Nhưng mà ngạc nhiên rất nhiều, khóe môi Đế Hạo gợi lên một nụ cười âm trầm. Bởi vì Tiêu Nhất Thiên càng cuồng vọng càng chọc giận người của tộc người Man thì sau đó sẽ chết càng nhanh! "Xem ra tướng quân Tiêu không tính đàm phán hòa bình sao?" Phúc Xá Nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, con ngươi hơi co lại, nói thật là hắn cũng hơi ngạc nhiên, theo kế hoạch hắn đã vạch ra từ trước, trong quá trình đàm phán, Tiêu Nhất Thiên và hắn đẩy đưa một hồi, tới tới lui lui, cuộc đàm phán coi như thất bại, sau đó khai chiến!
Cố tình!
Tiêu Nhất Thiên đã không đi theo kế hoạch, vừa nói đã thật điên cuồng, lược bỏ bớt các quá trình!
Nói mấy câu đã con mẹ nó làm cho không khí đóng băng!
Chết tiệt, bầu không khí giảm xuống mức âm độ!
Đương nhiên Tiêu Nhất Thiên cố ý chứ không phải là diễn trò!
Trong đầu anh chỉ cóTô Tử Lam và Tô An Nhiên, làm gì còn tâm trạng để cùng bọn họ chơi đùa từng bước một ở đây?Nếu vấn đề ở đây được giải quyết càng sớm anh càng có thể nhanh chóng trở về thủ đô!
Vì thế khi đối mặt với câu hỏi Phúc Xà, Tiêu Nhất Thiên nhướn mày nói với giọng điệu vô cùng cuống vọng: “Đàm phán hòa bình?" "Đàm cái đậu xanh nhà ngài!"
"Bản tướng quân là do đích thân bệ hạ phong làm Bình Nam Đại tướng quân!"
"Tôi đến Nam Cương là vì bình loạn, vì san bằng tộc người Man các người, giết chết đám nghịch thần tặc tử các người, sở dĩ đồng ý muốn đàm phán với các vị là vì muốn dẫn toàn bộ các người vào dãy núi Thập Vạn, sau đó mới giết gọn!"
Bum!
Lời còn chưa dứt, Tiêu Nhất Thiên đã đập vào bàn đàm phán trước mặt, một âm thanh chát chúa vang lên, chiếc bàn đàm phán dài gần chục mét lập tức vỡ nát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.