Tổng Trạch Dạ bị câu nói của Tiêu Nhất Thiên dọa đến tay run một cái, viên thuốc nhỏ màu đen kia suýt chút nữa là tuột tay rơi trên mặt đất!
Độc dược!
Trôi qua một giờ chờ đợi và dày vò, vẫn khó thoát khỏi cái chết sao?
Mặt tất cả mọi người đều đen!
Đều quay đầu, nhìn về phía ông cụ mày kiếm Lý Khai Sơn, nếu như không phải có Tiêu Nhất Thiên ở đây, bọn họ đều phải nhịn không được chửi ầm lên rồi. Mẹ nó, ông con mẹ nó vừa rồi nói gì với Tiêu
Nhất Thiên?
Mặt của Lý Khai Sơn còn đen hơn!
Đen như than cốc!
Ám kình bị đóng cửa trong cơ thể ông ta trên cơ bản khôi phục như lúc ban đầu, lấy tay đẩy Lý Tứ Tường ra, cũng lười giải thích, giơ tay lên đã đem viên thuốc nhỏ màu đen kia đưa vào trong miệng!
Sau đó ực một tiếng, mạnh mẽ nuốt xuống!
"Tiêu tiên sinh!"
Lý Khai Sơn tuy rằng không biết Tiêu Nhất Thiên vừa dùng cách gì, đã lấy được tin gì từ trong miệng ông ta, đối với Tiêu Nhất Thiên, hoặc có lẽ là về Tiêu Kình Tùng, trong lòng ông ta quả thật có quỷ, vì vậy, ngay cả một câu cầu xin tha thứ cũng không nói, cắn răng nói: "Sau khi tôi chết, mong rằng Tiêu tiên sinh có thể buông tha gia tộc nhà họ Lý!"
Chín người còn lại đang đổ mồ hôi lạnh!
Con mẹ ông!
Ông chết đúng là sảng khoái, mấu chốt là, đừng đem chúng tôi ra làm đệm lưng chứ!
Đúng là không biết xấu hổ!
"Mong rằng Tiêu tiên sinh có thể buông tha gia tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-vuong-bat-bai/1698054/chuong-241.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.