Chương trước
Chương sau
Sáng nay trên đường đi đón Tô An Nhiên tan học về nhà, ông cụ Tiêu còn đặc biệt gọi cho Tiêu Nhất Thiên nói cho anh, trong thảm kịch 5 năm trước đây, nhà họ Lâm ở Thủ Đô cũng sắm một vai không muốn người khác biết tới, làm vài chuyện không muốn người khác phát hiện!
Mà hiện tại!
Đỗ Thiết Sơn đột nhiên nói cho anh, di vật của người mẹ quá cố Đỗ Thanh Trúc, tín vật đính ước của ba mẹ anh, cái nhẫn huyết ngọc hiện tại đang ở trên ngón áp út của Tô Tử Lam kia cũng có mối quan hệ không ai biết với nhà họ Lâm ở Thủ Đô!
Hơn nữa......
Lúc trước ở thành phố Hồ Chí Minh, Lâm Thanh Uyên rõ ràng bắt sống anh nhưng lại không giết anh, chỉ trói anh nhốt ở trong mật thất tối tăm lạnh lẽo, hơn nữa, buổi tối mỗi ngày đều chuốc anh hôn mê. Cô ta nói là, vì bột Phật Cốt!
Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không phải ngu ngốc, ở trận chiến Nộ Giang lần trước, Lâm Thanh Uyên căn bản không hề biết sự tồn tại của bột Phật Cốt, ba cường giả ám cảnh đại viêt mãn của nhà họ Lâm kia đến quan chiến, rõ ràng là vì bắt sống anh nên tới!
Không ổn!
Càng nghĩ, càng cảm thấy không thích hợp!
Đem một loạt tình huống khác thường này tụ lại với nhau, Tiêu Nhất Thiên cau mày. Đầu óc vận chuyển liên tục, anh cảm thấy, có lẽ chuyện 5 năm trước tuyệt đối không đơn giản như anh vẫn nghĩ!
"Xem ra ngày nào đó đến thủ đô, cũng phải đi nhà họ Lâm một
chuyến!"
Tiêu Nhất Thiên thầm nghĩ.
Không nói đến chuyện chân tướng 5 năm trước đến tột cùng là thể nào, chuyện về chiếc nhẫn huyết ngọc, cái chết của mẹ anh Đỗ Thanh Trúc, bố anh Tiêu Thanh Sơn mất tích, kẻ có thể biết bí ẩn sau lưng những chuyện này cũng chỉ còn lại nhà họ Lâm ở Thủ Đô. Nhẫn huyết ngọc Tô Tử Lam đeo trên tay không biết là phúc hay họa... Cho nên! . ngôn tình hoàn
Dù chỉ vì sự an toàn của Tô Tử Lam, cũng cần phải làm cho rõ việc này...
Lúc này,..
Tô Tử Lam đã än xong bữa tối Tiêu Nhất Thiên đem tới, sức lực trên người đã hồi phục không ít, sau khi ôm Tô An Nhiên dồ cô bé ngủ, ánh mắt không tự chủ được nhìn vào chiếc nhẫn huyết ngọc trên ngón áp út.
Trong đầu cô cứ nghĩ đến cánh bản thân đứng giữa những bông hoa, Tiêu Nhất Thiên ở trước mặt mọi người quỳ xuống cầu hôn cô, trong lòng ấm áp như tắm gió xuân, khóe môi mỏng tựa cánh ve hơi hơi cong lên, bất tri bất giác liền nở nụ cười hạnh phúc.
Ngón cái tay trái nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn huyết ngọc, cảm giác cực kỳ thoải mái.
"A!"
Đột nhiên một cảm giác đau đớn ụp tới, ngón cái tay trái dường như bị kim cương vụn xung quanh nhắn huyết ngọc làm xước, đau đến mức Tô Tư Lam kinh ngạc kêu lên, lập tức rụt tay về giống như bị điện giật.
"Mẹ, làm sao vậy?"
Tiếng kinh hô đánh thức Tô An Nhiên.
"Không có việc gì."
Tô Tử Lam nhanh chóng vỗ vỗ sau lưng Tô An Nhiên.
Tô An Nhiên mở đôi mắt ngái ngủ, nhìn xung quanh căn phòng
một lần, hỏi: "Bố đâu rồi?"
"Bố con còn chưa trở lại."
"Vậy con ngủ tiếp đây."
Nói xong liền mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Tô Tử Lam thầm thở phào nhẹ nhõm, nâng tay trái lên nhìn, trên ngón cái bị đâm thủng một lỗ nhỏ, máu tươi ồ ạt chảy ra. Trong lòng cô khẽ động, lập tức giơ tay phải lên nhìn chiếc nhẫn huyết ngọc ở ngón áp út.
Điều kỳ lạ là, chiếc nhẫn này không hề dính chút bụi nào, cũng không hề dính máu tươi của cô!
Hơn nữa!
Cô nhìn chằm chằm chiếc nhẫn huyết ngọc nửa ngày, nhìn cả những viên kim cương vụn được khám xung quanh, tuy rằng có hơi góc cạnh, nhưng những góc cạnh đó đều cực kỳ trơn nhắn, căn bản không thể đâm thủng cả điện thoại được! "Hả?"
Lông mày Tô Tử Lam hơi nhíu lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Không biết có phải do đeo thời gian dài hay không, cô dường như cảm giác được trong chiếc nhẫn có một hơi thở ấm áp truyền ra.
Tít! Tít tít!
Còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, di động bên cạnh đột nhiên vang lên vài tiếng. Tô Tử Lam cầm di động lên, mở khóa màn hình nhìn thoáng qua, phát hiện có người xin thêm bạn bè ở Zalo của cô.
Nick name của người kia là "Uyên Ương hí thủy"!
Ảnh đại diện chính là một đôi uyên ương ở trong hồ nghịch nước, tư liệu cá nhân hiện thị người đó là nữ, và đang sống ở thủ đô!
Thông tin xác minh được viết bảy chữ: "Tô Tử Lam, tôi biết cô đấy."
Tô Tử Lam ngây ngẩn cả người.
Cô từ nhỏ lớn lên ở thành phố Hải Phòng, tuy rằng lúc trước cũng ghé qua Thủ Đô không chỉ một lần, nhưng đều là đi du lịch, ở thủ đô cũng không quen biết người bạn nào. Mặc dù là tập đoàn Tô thị, buôn bán cũng không thể so được với bên Thủ Đô.
"Alo, ai vậy?"
Tô Tư Lam suy nghĩ một chút, trong tiềm thức cho rằng có lẽ là bạn thời đại học trước kia?
Vì thế, cô đưa ngón tay ấn chấp nhận.
Thêm bạn tốt thành công!
Tô Tử Lam lập tức gửi một tin nhắn sang, hỏi: “Cô là?"
Cách mấy chục giây, đối phương mới trả lời.
Nhưng mà...
Đối phương cũng không có trả lời câu hỏi của Tô Tử Lam, mà là hỏi ngược lại: "Cô là Tô Tử Lam?"
"Là tôi."
Tô Tử Lam trả lời một câu, sau đó lại hỏi: "Cô là ai?"
Nhưng mà, đối phương vẫn không để ý đến câu hỏi của Tô Tử Lam, tiếp tục truy hỏi: "Tôi nghe nói cô cùng Tiêu Nhất Thiên đính
hôn?"
"Cô là vị hôn thê của Tiêu Nhất Thiên sao?"
Sắc mặt Tô Tử Lam thay đổi, cực kỳ sửng sốt!
Vậy mà đối phương lại biết quan hệ của cô và Tiêu Nhất Thiên, điều này khiến cô cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
Người con gái ở thủ đô!
Uyên ương hí thủy!
Vừa đến đã hỏi chuyện của cô và Tiêu Nhất Thiên! Trong nháy mắt, trái tim của Tô Tử Lam đập dồn dập, cô nghĩ đến
một khả năng, và nghĩ đến một người!
"Ha ha!"
Thấy Tô Tử Lam nửa ngày không trả lời, đối phương lại gửi tin nhắn tới: "Xem ra, cô đã đoán được thân phận của tôi"
"Chúc mừng cô, đoán đúng rồi."
"Cô là vị hôn thê của Tiêu Nhất Thiên? Thật trùng hợp, tôi cũng the."
Tôi cũng thể!
Nhìn thấy ba chữ cuối cùng này, đồng tử Tô Tử Lam gắt gao co rút lại, nhịp tim không ngừng tăng nhanh, trái tim cũng sắp nảy lên đến cổ họng rồi, có một loại cảm giác hít thở không thông!
Đối phương đã nói trắng ra như vậy, sao cô có thể không biết thân phận của người ta!
Lâm Thanh Uyên!
Cô cả của Lâm Gia ở thủ đô!
Người phụ nữ 5 năm trước đính hôn cùng Tiêu Nhất Thiên ở thủ đô!
Lần trước ở biệt thự Vân Đỉnh ở thành phố Hồ Chí Minh, Đỗ Tuyết Mai đã đem thân phận, bối cảnh và những gì Tiêu Nhất Thiên trải qua trong qua khứ nói cho Tô Tử Lam nghe hết. Đương nhiên là bao gồm chuyện giữa Tiêu Nhất Thiên và Lâm Thanh Uyên!
Dựa theo lời của Đỗ Tuyết Mai, 5 năm trước Tiêu Nhất Thiên bị nhà họ Tiêu ở thủ đô hãm hại, bị bắt vào tù, mẹ chết thảm, bố thì mất tích, đoạn tuyệt hoàn toàn mọi quan hệ với nhà họ Tiêu ở thủ đô, giữa hai bên chỉ có thù sâu như biển máu!
Mà mất đi thân phận cậu chủ của nhà họ Tiêu thủ đô, Tiêu Nhất
Thiên đương nhiên không lọt được vào mắt nhà họ Lâm, mối liên hôn giữa hai nhà cũng liền tan thành mây khói, không giải quyết được gì.
Cho nên!
Tô Tử Lam cũng không để chuyện này ở trong lòng!
Nhưng ai có thể nghĩ tới, chiều nay Tô Tử Lam mới vừa chính thức đính hôn cùng Tiêu Nhất Thiên, Liễu Như Phương và Đỗ Tuyết Mai đang thương lượng ngày kết hôn của bọn họ thì Lâm Thanh Uyên lại chọn tìm tới vào lúc này, chủ động kết bạn Zalo với cô!
Lâm Thanh Uyên rốt cuộc muốn làm gì?
Giành người yêu sao?
"Sao vậy, bị dọa choáng váng rồi à?"
Lâm Thanh Uyên gửi tới một biểu tượng che miệng cười, ngay sau đó lại gửi tới mấy tấm ảnh chụp, sau đó nói: "Đừng sợ, tôi tìm cô, không có ý gì khác."
"Chỉ là muốn nói cho cô một tiếng, hôn ước của tôi và Tiêu Nhất Thiên 5 năm trước, hiện tại vẫn có hiệu lực như cũ."
"Mà cô, chỉ có thể là một kẻ thứ ba đáng thương mà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.