Khi tiếng chuông báo phát ra từ máy tính đã làm hai người đang quấn chặt lấy nhau bừng tỉnh, anh đẩy cô ra giống như bị điện giật, trong khoảnh khắc ấy Nặc Đinh Sơn đã nhìn thấy rất rõ sự đấu tranh và tự trách trong đáy mắt của Trình Điệp Qua, anh quay người đi tay chân luống cuống sửa sang lại quần áo.
Bóng lưng ấy là nỗi phiền muộn.
Lưng rời khỏi tủ quần áo, tay buông xuống cuộn lại ở phía trước, Nặc Đinh Sơn có phần đã hiểu ra, hiểu được rằng phải như thế nào để giảm bớt sự phiền não của anh.
Cô mở miệng nói khẽ: "Không có, đêm đó không có phát sinh chuyện gì cả".
Anh dừng lại động tác sửa sang quần áo.
Sợ anh còn không tin: "Em thề đấy!"
"Vậy thì tốt quá!" Đây là câu trả lời anh dành cho cô.
Sau khi nói xong câu này anh cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng ngủ, bước chân của anh cực kỳ vội vã vừa bắt đầu nói chuyện qua điện thoại với tài xế của anh, cũng chỉ trong thời gian ngắn cánh cửa đã "bíp" một tiếng.
Xác nhận được Trình Điệp Qua đã rời đi lúc này Nặc Đinh Sơn mới đứng thẳng người dậy, cài lại cúc áo ngực bị cởi ra, sau đó là tới khuy áo động phục.
Mở toàn bộ đèn của phòng ngủ lên, cô đứng ở trước tấm gương toàn thân, sắc mặt của người trong gương vô cùng trắng bệch, đối lập với sắc mặt trắng bệch của cô là đôi môi như muốn chảy máu của cô.
Sáng sớm nay anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-toi-roi/3093245/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.