Ngày hôm sau, câu đầu tiên mà Chu Mỹ Bảo nói với Trình Điệp Qua là "Trình Điệp Qua, bây giờ Nặc Đinh Sơn mới đảm nhiệm làm tiếp viên ở KTV".
Trình Điệp Qua bơ như không nghe thấy, ánh mắt chăm chú trên bản thiết kế ở trên màn hình máy tính.
"Là nhân viên tiếp hát cấp B"
Ánh mắt vẫn dán trên màn hình máy tính, từ mũi của Trình Điệp Qua phát ra một tiếng "Ừm" nhàn nhạt để bày tỏ mình đã nghe thấy lời của cô ấy.
Chu Mỹ Bảo cất cao giọng: "Biết cái gì là tiếp hát cấp B không? Chính là ở giữa A và C, tiếp hát cấp A chính là tiếp hát thuần khiết, cấp C chính là đàm phán được giá tiền rồi là có thể cùng qua đêm, còn cấp B là có thể cho đụng chạm thân thể một chút".
Rốt cục ánh mắt của Trình Điệp Qua đã rời khỏi màn hình máy tính, lưng ngả ra phía sau chiếc ghế làm việc, anh cứ như vậy khoanh tay nhìn cô ấy, âm thanh cực kỳ nhạt: "Vậy thì sao? Cô muốn nói cái gì?"
"Không tò mò người nói vì anh mới tới Bắc Kinh vì sao gần tới được rồi lại không có bất kỳ động tĩnh gì sao? Không tò mò vì sao cô lại tìm công việc như vậy sao?"
"Không tò mò!" Anh trả lời dứt khoát lưu loát.
Điên mất thôi, Chu Mỹ Bảo đã bị hai người này làm cho phát điên rồi, cô ấy tiến lên một bước, chống tay lên mặt bàn làm việc: "Chuyện không may xảy ra với Nặc Đinh Sơn đã làm cho tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-toi-roi/3093232/chuong-70-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.