Chương trước
Chương sau
Trong căn phòng không lớn, anh ngồi ở đó đối diện với cô, anh nói:

"Người đàn ông tên Trình Điệp Qua chẳng qua là không muốn bị mất mặt trước mặt người phụ nữ tên Nặc Đinh Sơn. Một người đàn ông bị ăn liền hai cái tát cũng không phải là chuyện gì đáng khoe khoang, đặc biệt là trước mặt người phụ nữ mình yêu".

Lời này thế nhưng Nặc Đinh Sơn nghe vào trong tai không sót một chữ. Toét miệng, người phụ nữ anh yêu. Trình Điệp Qua nói người phụ nữ anh yêu.

"Vẫn còn cười được". Giọng của Trình Điệp Qua càng thêm tức giận.

Mắt thấy ngón tay muốn cốc tới trán của cô lần thứ hai.

"Trình Điệp Qua, anh thật đẹp trai!" Nặc Đinh Sơn nói không chớp mắt.

Không phải ngay lúc này, vào thời điểm này lúc Nặc Đinh Sơn nói "Trình Điệp Qua, anh thật đẹp trai!" chẳng khác nào nói "Trình Điệp Qua, em yêu anh". Câu này cô không dám nói, muốn nói thế nào đi nữa cũng không thể nói ra được.

Vì vậy "Trình Điệp Qua, anh thật đẹp trai". Nặc Đinh Sơn mở to mắt, không dám chớp mắt, bởi vì cô biết chỉ cần cô chớp mắt một cái thì nước mắt sẽ rơi xuống.

"Trình Điệp Qua, anh thật đẹp trai". Nặc Đinh Sơn mở lớn mắt lặp lại một lần nữa.

Người đàn ông không biết nội tình bị lời nói như vậy của cô làm cho dở khóc dở cười.

"Nói thử xem, đẹp như thế nào".

"Đẹp tới nỗi khiến cho thế giới này, trái đất này thậm chí toàn bộ vũ trụ này đều bị lu mờ". Nặc Đinh Sơn nói: "Lời này chạm tới tận đáy lòng".

Trong lòng Nặc Đinh Sơn, Trình Điệp Qua thật sự là kiểu đẹp trai này.

Anh đưa tay ra vò mái tóc đã bị cắt ngắn của cô, anh nói Nặc Đinh Sơn nhìn em có chút giống như chú chó teapcup kia vậy.

"Trình Điệp Qua, anh thật đẹp trai". Tay chạm nhẹ vào gò má còn in hằn dấu tay của anh: "Khi bị đánh cũng vô cùng đẹp trai".

Từng chút thuốc được cẩn thận chậm rãi bôi lên trên gương mặt anh.

"Đau sao?"

"Ừmm..." Anh nghiêng đầu làm như đang suy nghĩ: "Em thấy khi anh nói đau sẽ đẹp trai hơn hay nói không đau sẽ đẹp trai hơn?"

"Mặc kệ anh nói đau hay không đau đều đẹp trai hết, nhưng nếu như anh nói đau thì em sẽ thưởng chocolate cho anh, nhưng làm sao đây Trình Điệp Qua hình như ở đây chúng ta không có chocolate, bằng không..." Nặc Đinh Sơn nghiêng đầu cũng làm như đang suy nghĩ: "Bằng không em đem mình làm chocolate, anh thấy thế nào?"

"Nặc Nặc, có hơi đau".

Có hơi đau ư? Anh và cô đang ngồi ở trên nệm giường, cô chủ động xích lại gần phía anh, nghiêng người ngậm lấy chóp mũi anh, tay cũng chủ động luồn vào trong áo ngủ của anh, lòng bàn tay chạm ở trên ngực của anh, xoa nắm giống như lúc anh lấy lòng cô vậy. Anh thở gấp, khi ánh đèn được chỉnh tối xuống một chút, cô nằm lên trên giường, thân thể của anh đã bao phủ lên cô. Hai thân thể không chút che đậy đang quấn lấy nhau, anh thầm thì bên tai của cô: Nặc Nặc lần này anh muốn từ phía sau... Cho dù giọng nói của anh cực thấp nhưng cô vẫn nghe thấy rất rõ ràng. Người đàn ông này thật là có chút bảnh chọe đấy, sau khi nhận được tiếng "Ừm" kia của cô, cô mặc cho anh lật người cô lại. Mặt chôn thận sâu ở trên gối, tay túm chặt drap trải giường, phối hợp với anh để cho anh tiến vào từ phía sau. Theo tiết tấu từ từ tăng nhanh của anh mặt của cô lại càng vùi sâu vào trong gối hơn.

Sau đó, đầu của cô gối lên trên vai, ở giai đoạn nước rút cuối cùng loại kích động ấy vẫn chưa rút khỏi ở trên người của họ. Anh và cô đều không buồn ngủ.

"Nặc Nặc".

"Hửm"

"Muốn biết vì sao anh lại tới gia đình kia, muốn biết mối quan hệ của anh và Vinh gia rốt cục là như thế nào không? Nếu như em muốn biết thì anh..."

"Xuỵt ---" Nặc Đinh Sơn ra hiệu cho anh yên lặng, cô vươn người một cái rồi nhắm mắt lại: "Em buồn ngủ rồi, anh làm em mệt muốn chết rồi, em muốn đi ngủ".

"Ừm, vậy thì ngủ đi".

Bất kể Trình Điệp Qua muốn nói cho cô biết cái gì cô cũng không muốn nghe, tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi, cô chỉ muốn cùng anh chung sống thật tốt, làm tất cả những chuyện mà những người yêu nhau sẽ làm, sau đó chờ ngày thứ ba tới, thứ ba cô phải rời khỏi anh rồi.

Trình Điệp Qua đã có một giấc mơ rất đột ngột, anh mơ thấy Nặc Đinh Sơn nằm khóc trong lòng anh, là loại khóc không phát ra bết kỳ âm thanh nào nhưng nước mắt lại chảy như đê vỡ. Anh hoảng sợ tới không biết phải làm thế nào cho phải thế là anh hôn cô: Nặc Nặc sao em lại khóc vậy, cô nói cô không thể nói cho anh biết nguyên nhân, cô nói cô nhất định phải rời khỏi anh, sau đó bỗng chốc cô đã biến mất không thấy tăm hơi.

Trình Điệp Qua tỉnh lại, tay ngay lập tức liền sờ tới vị trí bên cạnh, trống không. Tay sờ được chính là một sự lạnh lẽ, nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, anh theo bản năng cúi đầu, mặc trên người anh là cái áo ngủ nhạt màu, hiện lên ở trước ngực của anh là một khoảng nhỏ khá đậm màu. Tay sờ thử thì thấy ẩm ướt. Cứ như là đã từng có ai rơi rất nhiều nước mắt ở đây vậy, cứ như là giấc mơ kia tồn tại thực sự vậy, cô nói cô phải rời khỏi anh rồi.

Cô đã rời khỏi anh rồi!

Cái ý nghĩ này làm cho Trình Điệp Qua như một mũi tên lao ra khỏi phòng của anh.

Lúc Nặc Đinh Sơn đi xe đạp trở về từ cửa hàng tiện lợi, lúc qua nhà để xe đã nghe thấy bên trong truyền tới tiếng động cơ ô tô, đó là xe của Trình Điệp Qua. Sớm như vậy mà Trình Điệp Qua muốn đi đâu vậy? Không phải anh nói hôm nay là chủ nhật, anh không có đi làm sao? Nặc Đinh Sơn vịn xe đạp đứng ở một bên.

Rất nhanh xe của Trình Điệp Qua lùi lại nhà để xe. Lùi lại, xoay sang bên, không đợi Nặc Đinh Sơn gọi anh lại xe của anh ngay lập tức đã lái qua trước mặt cô. Sau khi xe lái ra khỏi mấy trăm mét thì lại lùi trở lại, dừng ở trước mặt Nặc Đinh Sơn.

Ở góc độ này Nặc Đinh Sơn vừa vặn đối diện với cửa của lái xe. Cửa kính của bên phía lái xe nhanh chóng hạ xuống, Trình Điệp Qua nghiêng mặt qua nhìn cô, thăm dò gọi thử một tiếng: Nặc Đinh Sơn?

Không biết tại sao Nặc Đinh Sơn cảm thấy nếu như vào giờ phút này mà cô không lớn tiếng đáp lại lời thì Trình Điệp Qua sẽ vô cùng tức giận. Thế là cô lớn tiếng trả lời: Vâng.

Sau tiếng vâng ấy.

Nặc Đinh Sơn bịt kín tai lại! Cái tên khốn Trình Điệp Qua này tại sao mà mới sáng sớm đã bắt đầu giáo huấn cô vậy. Cái gì chứ? Nói cô là người phụ nữ không an phận. Cái quái gì chứ? Nói nếu là người phụ nữ an phận thủ thường thì phải ngoan ngoãn ở trong nhà.

Cái tên chệt tiệt này có biết là cái tủ lạnh trống rỗng của anh cũng chỉ còn sót lại mấy quả táo khô cằn không vậy. Còn nữa! Nặc Đinh Sơn đã phát hiện ra một chuyện, trong áo khoác của Trình Điệp Qua tay áo của áo ngủ bị lộ ra ngoài, hơn nữa anh còn mang dép lê, dép lê còn mang nhầm dép trái. Ông anh này vội vội vang vàng là muốn đi làm cái gì đây?

Càng quang trọng hơn chính là!

Đầu ngón tay của Trình Điệp Qua còn kẹp điếu thuốc, thuốc chưa có châm lên, nhưng rõ ràng có đủ động cơ gây án. Tối qua cũng vậy!

Buông lỏng tay, xe đạp bị Nặc Đinh Sơn quẳng qua một bên, xe đạp "Ầm" một tiếng ngã xuống làm cho Trình Điệp Qua ngậm miệng lại, Nặc Đinh Sơn chỉ vào điếu thuốc Trình Điệp Qua đang kẹp trên đầu ngón tay: "Chó chết, chết tiệt!"

Đây là câu Trương Diệu Lệ thường dùng để mắng người.

Phát âm đơn giản đó của cô đã làm cho Trình Điệp Qua lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Nặc Đinh Sơn, em đã chửi bậy".

"Trình Điệp Qua không phải là anh đã đồng ý với em không hút thuốc nữa sao? Lời này em đã nghe rất rõ ràng, nhưng mới có mấy ngày lời Trình Điệp Qua anh nói đều là chó má!" Sau câu đó Nặc Đinh Sơn đúng là đã tăng thêm ngữ khí.

Vào lúc này dường như Trình Điệp Qua mới nhớ tới điếu thuốc trên tay của anh, anh nhanh chóng ném điếu thuốc ra ngoài cửa sổ: "Anh chưa có hút, đó chỉ là một thói quen, anh không có ý định hút thuốc, còn nữa Nặc Đinh Sơn, em không thể chửi bậy".

Không cho chửi đúng không? Bị dạy dỗ một trận không rõ nguyên nhân tất nhiên Nặc Đinh Sơn sẽ không bỏ qua, cô phải đòi lại khi vô duyên vô cớ bị tức giận.

Nhưng mà ---

Một cánh tay vươn từ trong xe ra, bị cánh tay kia kéo mặt của Nặc Đinh Sơn đối diện với mặt của Trình Điệp Qua. Cứ như vậy tên khốn này để ngăn cô chửi bậy đã cắn môi của cô tới sưng lên.

Buổi sáng hôm nay Trình Điệp Qua mang dép lê tựa ở trên xe để Nặc Đinh Sơn đi xe đạp vòng quanh trước mặt anh, khi xe đạp đã đi quanh năm vòng, cô hỏi anh: Trình Điệp Qua đã được chưa vậy.

Trình Điệp Qua lắc đầu.

Vòng thứ mười.

Bánh xe vừa lướt qua Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn đã nghe được lời của anh truyền tới.

"Nặc Đinh Sơn, sau khi em rời khỏi anh, anh thường nhớ tới nhất chính là dáng vẻ bây giờ của em. Nặc Đinh Sơn, có tới mấy lần anh đã nhìn thấy em đi chiếc High Ride này vội vã lướt qua trước mặt anh, mắt của anh bởi vì đuổi theo bóng dáng của em mà đã không chú ý tới lời của người bạn bên cạnh anh đang nói chuyện với anh. Nặc Đinh Sơn, trong lúc em không biết anh cũng đã từng lặng lẽ ở một bên quan tâm tới em".

Tim của Nặc Đinh Sơn đau nhói, chua xót, nhưng cũng ngọt ngào.

Hóa ra từng có thời khắc như vậy, lúc cô nhớ anh anh cũng đang nhớ tới cô.

Ngày thứ năm Nặc Đinh Sơn tới tìm Trình Điệp Qua là chủ nhật, họ trốn ở trong phòng nấu cơm, xem ti vi, thỉnh thoảng tranh cãi, sau khi tranh cãi xong thì hôn nhau. Cô quấn lấy anh đem máy tính đẩy tới một bên trên ghế sô pha, cứ như vậy cô đã chiếm được chỗ tốt. Cô có thể gối đầu trên đùi anh, lười biếng nằm trên đùi anh nhìn dáng vẻ của anh lúc làm việc, nhìn anh khi thì nhíu mày khi thì giãn ra.

Mùa đông thời gian ánh mặt trời chiếu luôn rất ngắn ngủi, sắc trời ngoài cửa sổ từ từ chìm vào tăm tối.

Bữa tối đơn giản lại tới, Trình Điệp Qua bắt đầu thu dọn đồ đạc, tối nay anh phải ra công trình phía trên biển kia.

Lúc Trình Điệp Qua thu dọn đồ đạc Nặc Đinh sơn ở bên cạnh anh vừa đấm vừa xoa, lần thứ n kéo dài giọng: "Trình Điệp Qua, em muốn đi cùng với anh".

"Không được! Ngoài biển gió lớn, hơn nữa nhiệt độ còn thấp". Trình Điệp Qua bỏ laptop vào trong túi, chẳng thèm suy nghĩ đã nói ngay: "Anh đưa em về nhà trước".

"Trình Điệp Qua". Cô bám sát như bạch tuộc: "Cho em theo cùng đi".

"Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, tối ngày mai anh sẽ trở lại". Thu dọn xong tất cả, Trình Điệp Qua kéo cô từ trên người anh ra, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói với cô.

Làm sao có thể!

Nặc Đinh Sơn trưng ra vẻ mặt ám muội, giọng nói dịu dàng: "Trình Điệp Qua, anh để em đi đi, em có thể cân nhắc tới buổi tối để cho anh làm hải quái bắt em".

Lời của cô dường như đã có chút hiệu quả, lúc anh nhìn cô ánh mắt có chút mất tự nhiên, ánh mắt lướt một vòng ở vị trí ngực của cô sau đó nhanh chóng rời đi.

Âm thanh càng lúc càng trở lên mềm mại: "Một khi hải quái bắt em đi thì em nhất định không có đánh trả nào đâu, em nghĩ em nhất định sẽ để mặc cho ngài hải quái muốn làm gì thì làm".

Ánh mắt lại chuyển tới trên ngực của cô, Nặc Đinh Sơn để cho ngực của mình lấp ló lộ ra cực kỳ kích động. Sau khi ánh mắt của anh dừng lại mấy giây lại một lần nữa kìm chế quay đi, xoay người đi, giọng nói khàn đục: "Mặc quần áo vào, sau đó anh đưa em về nhà".

Quý ngài này thật đúng là cố chấp mà.

Ngay sau đó Nặc Đinh Sơn nói với anh: "Trình Điệp Qua, nói không chừng lúc anh không có ở đây em sẽ lén chạy mất".

Lời của cô làm cho anh nhanh chóng quay đầu lại, anh đang quan sát cô, vào lúc này Nặc Đinh Sơn có chút chột dạ, cô chột dạ rũ mắt xuống.

"Nặc Nặc".

"Ừm". Nặc Đinh Sơn lấy lại tinh thần.

"Tối qua em..." Giọng điệu của anh mang theo chút thăm dò và dè dặt: "Có khóc không, chẳng hạn như em gặp ác mộng ấy".

Trong lòng sững sờ, Nặc Đinh Sơn đối diện với Trình Điệp Qua, cau mày: "Sao lại nghĩ như vậy? Em không phải là đứa con nít, làm sao có thể vì gặp ác mộng mà khóc được".

Tay của Trình Điệp Qua chỉ vào vị trí trên ngực của anh: "Sáng hôm nay lúc anh thức dậy chỗ này bị ướt".

Sau khi phản ứng lại Nặc Đinh Sơn nhanh chóng lau lau khóe miệng.

Không ngoài ý muốn Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy tiếng hít sâu của Trình Điệp Qua: "Nặc Đinh Sơn, em chảy nước miếng! Em lại để lại nhiều nước miếng như vậy trên người của anh".

Che miệng lại, Nặc Đinh Sơn làm bộ cười khẽ.

Cuối cùng Nặc Đinh Sơn cũng thuyết phục được Trình Điệp Qua dẫn theo cô ra biển, lúc họ ra tới biển đã gần chín giờ. Hạng mục công trình này đã được định thời hạn hoàn thành vào cuối năm 2013, vì vậy công trình vô cùng cấp bách. Trình Điệp Qua vừa tới đã mở cuộc họp cùng bộ phận kỹ thuật, anh bảo Nặc Đinh Sơn ở trong phòng của anh đợi anh. Phòng của Trình Điệp Qua nối liền với phòng làm việc của anh, Nặc Đinh Sơn cầm chìa khóa mà Trình Điệp Qua đưa cho cô đi tới phòng làm việc, cô ngồi trước màn hình camera, thông qua màn hình tivi toàn tâm toàn ý nhìn từng lời nói từng cử chỉ của Trình Điệp Qua.

Thời điểm gần mười hai giờ Trình Điệp Qua mới quay trở lại phòng, khi tắm xong anh nói Nặc Nặc anh dẫn em đi xem một thứ hay ho.

MM

Hết chương 62!

_________________________

Next:

"Trình Điệp Qua, anh có từng xem qua loại phim như vậy không?" Vẻ mặt hết sức thiếu tự nhiên của Trình Điệp Qua làm cho Nặc Đinh Sơn có chút hiếu kỳ.

"Không có" Trình Điệp Qua nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

"Không có? Sao có thể chứ? Tại sao?".

"Không tại sao cả, không có hứng thú, cũng không có thời gian".

Mặt Nặc Đinh Sơn tiến lại gần Trình Điệp Qua, muốn tìm ra một chút manh mối từ trên mặt của anh, một bàn tay của anh đã che mặt của cô lại: "Đã xem qua vài lần, thấy cũng chỉ có vậy thôi".

...

"Nặc Nặc, nếu như em cũng từng làm chuyện như vậy cho người đàn ông khác thì anh sẽ nhắm súng vào ngay huyệt thái dương của hắn không chút do dự".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.