Sau khi thu dọn xong tất cả mọi thứ trên bàn ăn, Nặc Đinh Sơn ngồi trước màn hình camera, Trình Điệp Qua nói với cô có đôi khi anh sẽ thông qua những camera này để giám sát công nhân.
Màn hình camera hiện ra một cảnh tượng bận rộn, cuối cùng Nặc Đinh Sơn hoa cả mắt mới tìm được Trình Điệp Qua trong màn hình. Đội nón bảo hộ, mặc quần áo bảo hộ, rất nhiều người vây bên cạnh anh, anh đang nói chuyện cùng với những người đó. Nhìn xem, lại mắng người rồi. Anh chỉ vào một người, người đó ngay lập tức cúi đầu càng lúc càng thấp, dĩ nhiên cũng có lúc khen người ta, người được khích lệ đã làm ngôn ngữ chân tay khoa trương, làm cho rất nhiều người bị chọc cười. Sau một khoảng thời gian ngắn những người đó lại vào vị trí làm việc của mình. Trong những người này, Trình Điệp Qua là người bận rộn nhất, khi nhìn anh leo trèo lên chiếc thang như vậy cô đã thầm toát mồ hôi thay anh.
Hôm nay không có ánh mặt trời, trên mặt biển hiện lên phẳng lặng giống như một chiếc gương. Cuối tháng chín tới tháng mười là thời gian thường xảy ra nhiều cơn bão, mỗi khi bão tới trên mặt biển lại càng tĩnh lặng thì chính là báo hiệu cơn bão sắp đến lại càng trở lên dữ tợn.
Mà tâm tình của Nặc Đinh Sơn vào giờ phút này cũng như mặt biển trước cơn bão, một mảng bình lặng, không lo lắng về Klein, không hề lo lắng về Vinh Tuấn, không hề lo lắng sự việc bị bại lộ.
Vào giờ phút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/soi-toi-roi/3093188/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.