Chương trước
Chương sau
"Đây là lần cuối cùng tôi hỏi em, thật sự quyết định ở cùng A Tuấn sao? Em đã nghĩ kỹ chưa? Em đã nghĩ rõ ràng chưa, Nặc Nặc?" Thanh âm này gần trong gang tấc, gần tới nỗi quanh quẩn bên tai cô lâu thật lâu vẫn không muốn rời đi, gồm cả câu "Nặc Nặc" kia.

Chân đã đứng tới tê rần. Sau đó Nặc Đinh Sơn nhấc chân, thân thể vừa lướt qua bờ vai anh.

"Nặc Đinh Sơn!" Thanh âm này nghe có chút nôn nóng.

Nặc Đinh Sơn dừng chân lại, rồi nói một câu: Tôi không biết vừa rồi anh nói mấy lời kia là có ý gì, tôi cũng không muốn biết.

Sau khi nói xong Nặc Đinh Sơn cũng không dừng bước nữa. Giọng nói kia vẫn đang nói sau lưng cô: "Vây thì xin em sau này đừng làm ra chuyện như vừa rồi nữa".

Nặc Đinh Sơn nghe thấy âm thanh đánh ra ở sau lưng mình, đó là bàn tay đánh tới một vật nào đó có tiếng của vật thể dội lại. Sau âm thanh dội lại:

"Nặc Đinh Sơn, em có biết là việc em vừa làm sẽ rất dễ gây hiểu lầm không". Trình Điệp Qua lớn tiếng hét sau lưng Nặc Đinh Sơn.

Là đang nói tới việc cô lấy xuống điếu thuốc của anh sao? Chắc là vậy. Đến Nặc Đinh Sơn cũng cảm thấy như vậy rất không thích hợp. Nhớ kỹ vào. Sau này cô phải nhớ thật kỹ. Sau này có lại nhìn thấy Trình Điệp Qua hút thuốc cô phải vờ như không thấy. Nhất Định phải như vậy!

Nặc Đinh Sơn cất nhanh bước chân về phía mà Vinh Tuấn vừa rời đi.

Rẽ qua con đường có bức tường thấp kia, Vinh Tuấn đã nhìn thấy Nặc Đinh Sơn đang ngồi trên chiếc đu quay. Khẽ thở phào một hơi, đi về phía cô, rồi ngồi ở trước mặt cô gọi một tiếng Nặc Nặc.

Không có hồi đáp. Cô nhìn giống như ngay cả liếc nhìn anh một cái cũng chẳng thèm. Nhất định là do cô tức giận chuyện ở bữa tiệc rồi.

Ngồi xuống bên cạnh cô, vai kề sát vai cô.

"Nặc Nặc". Tay nắm lấy bàn tay của cô: "Xin lỗi, anh biết là em đã rất nỗ lực sắm vai thân phận bạn gái của Vinh Tuấn, trước đó anh đã đồng ý cho em thời gian, đồng ý với em tiến từng bước một. Nhưng tối nay anh trông thế nào cũng thấy nóng vội. Anh xin lỗi".

Tay của cô để mặc cho anh nắm lấy, cũng không ai nói gì nữa.

Thời gian trôi qua một lúc.

"A Tuấn".

"Ừ".

"Thực ra là em có tức giận". Cô đặt đầu mình lên vai của anh.

"Hả" Âm thanh mừng rỡ của Vinh Tuấn: "Vậy nói nghe thử coi, Nặc Năc đã tức giận chuyện gì, mà sao lại tức giận vậy".

"Khi đó sau khi nghe xong mấy lời như vậy em thật sự đã muốn đá bay cái mông của tên Vinh Tuân của năm mười sáu tuổi". Cô thở phì phò nói, giọng điệu đáng yêu: "Cái tên quỷ nhỏ này, tại sao lại có thể làm một chuyện như vậy với một cô bé, sau đó lại còn nói ra những lời như vậy nữa".

"Cái gì mà chỉ là sự hấp dẫn về giới tính giữa hai người khác phái chứ?"

Sau khi nói xong những lời này, cô thật sự nhấc chân lên, gót giày cao gót đạp xuống anh, đạp thật mạnh.

Nặc Đinh Sơn đang tức giận rồi, hơn nữa dáng vẻ tức giận không giống như là đang đóng kịch. Bởi vì anh nghe được sự buồn phiền trong âm thanh của cô, cứ như cô chính là cô bé kia vậy.

Chờ chút. Sau khi Vinh Tuấn suy nghĩ kỹ lại thì cảm thấy sự tức giận của Nặc Đinh Sơn có chút là lạ. Không phải là nên tỏ ra dáng vẻ như là đang ghen sao? Thế nào mà nghe lại giống như là đang tức giận bất bình thay cho cô bé kia vậy.

"Nặc Nặc..." Vinh Tuấn cảm thấy mình cần phải hỏi kỹ lại một chút, về sự tức giận của cô là đang tức giận bất bình hay là đang ghen.

"Câm miệng lại". Cô quát anh ấy: "Còn nữa, vừa rồi chưa hiểu chuyện đã tức giận với em, lại còn cái tính khí công tử mà em vô cùng không thích nữa".

Quả thực vậy, trên bàn ăn anh đã vô duyên vô cớ tức giận với cô. Tự biết mình đuối lý, anh chỉ có thể ngoan ngoãn im lặng.

Lúc Vinh Tuấn và Nặc Đinh Sơn trở lại chỗ tụ họp, thì mười lăm người đã thiếu mất hai người. Trình Điệp vì còn có chuyện khác mà đã rời đi trước, Vinh Chân cũng theo Trình Điệp Qua rời đi.

Khoảng mười một giờ buổi tụ họp kết thúc. Những người đó nói tạm biệt với Nặc Đinh Sơn, nói cô rất xứng với A Tuấn, nói hy vọng lần sau có cơ hội có thể cùng nhau chơi đùa. Quả nhiên, những người này sau mấy tiếng quan sát thì cho rằng cô và Vinh Tuấn đúng thật là chuyện như vậy. Ngay sau đó những người thông thạo giao tiếp này trong đầu đã đưa ra đánh giá.

Xe trên đường quay trở về, Vinh Tuấn đã gọi điện cho Trình Điệp Qua. Trong điện thoại Vinh Tuấn hỏi Trình Điệp Qua nguyên nhân về sớm, nói mấy câu qua loa rồi cúp máy.

Trở lại khách sạn, sau khi tắm rửa xong thì đã gần sáng rồi. Phòng khách sạn họ chọn là kiểu phòng thông nhau. Nhìn từ bên ngoài thì thấy là một phòng, nhưng thật ra bên trong được chia ra thành hai không gian. Nụ hôn theo thường lệ đặt trên trán Nặc Đinh Sơn, Vinh Tuấn nói chúc ngủ ngon với cô.

"Ngủ ngon". Tối qua mất ngủ đã khiến Nặc Đinh Sơn mệt tới không mở mắt ra được nữa.

Sau khi nói ngủ ngon xong Nặc Đinh Sơn mở cửa phòng mình ra.

Ngày tiếp theo, Nặc Đinh Sơn nhận được cuộc điện thoại của Vinh Chân gọi tới di động của cô. Vinh Chân bảo cô cùng cô ấy đi thử lễ phục mặc tham gia yến hội buổi tối. Nhà tổ chức đã tổ chức bữa tiệc chào đón cho Vinh Tuấn, Vinh Chân cũng ở trong danh sách khách mới.

Nặc Đinh Sơn lấy lý do không đi được để từ chối Vinh Chân. Từ đầu tới cuối cô đều nhớ lời Trình Điệp Qua nói với cô khi đó: "Sau này nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tới Vinh Chân".

Cho tới bây giờ đối với câu nói này của Trình Điệp Qua, Nặc Đinh Sơn đã không còn tức giận nữa rồi, cô chẳng qua là chỉ cầm cự ở Manchester này trong khoảng một tháng thôi nên nhiều hơn một chuyện không bằng bớt đi một chuyện. Vừa nhìn đã biết Vinh Chân là chúa hành người rồi.

Khi màn đêm buông xuống, bữa tiệc của thành phố Manchester thường có ánh đèn rực rỡ. Những người lập kế hoạch đã để cho những nghệ sĩ biểu diễn cùng Vinh Tuấn tụ tập tới thành phố này, bữa tiệc chào mừng này được trang trí tràn đầy cảm giác nghệ thuật. Trong bữa tiệc này, cũng ở trong danh sách khách mời của nhà tổ chức là Trình Điệp Qua đã vắng mặt. Anh để trợ lý của anh mang cho Vinh Tuấn chai rượu vang năm 1960, đồng thời còn tỏ ý xin lỗi về chuyện này.

Trong một tuần sau đó Nặc Đinh Sơn cũng không nhìn thấy Trình Điệp Qua. Buổi hòa nhạc của Vinh Tuấn ở manchester đang tới gần từng ngày làm cho Nặc Đinh Sơn và người quản lý của Vinh Tuấn bận tới đầu xù tóc rối.

Một chủ nhật nữa lại đến, Nặc Đinh Sơn đã tới Manchester được mười ngày rồi. Trong mười ngày ở đây Nặc Đinh Sơn phát hiện Trình Điệp Qua rất được người Manchester chú ý. Cô luôn nghe được những tin tức liên quan tới anh. Ở đầu đường cuối ngõ, ở trên những tập báo chí, ở trong miệng những nhân viên chuẩn bị của buổi hòa nhạc.

Trình Điệp Qua đang hẹn hò cùng trưởng nữ nhà Howard, một trong những gia tộc nổi danh nhất ở Annh Quốc. Đây là tin hành lang đã lưu truyền rộng rãi khắp Manchester ba ngày trước.

Điều này đúng thật là có bằng chứng hẳn hoi: Trong một bức ảnh ở trường đua ngựa Trình Điệp Qua đã cùng trưởng nữ nhà Howard công khai cưỡi một con ngựa, đã bị mọi người say sưa bàn tán. Nhà Howard ở Manchester có rất nhiều sản nghiệp, doanh nghiệp Vinh Thị sẽ tạo một tòa thành mộng ảo tương lai ở trên biển kia, phần lớn vật liệu đều tới từ chính gia tộc Howard. Trưởng nữ của gia tộc Howard vô cùng cảm mến Trình Điệp Qua, đây đã là bí mật công khai. Chính vì như vậy Doanh nghiệp Vinh Thị luôn có thể nhận được tài nguyên của gia tộc Howard cung cấp, cần bao nhiêu cho bấy nhiêu.

Cầm trang phục mẫu của nhà tài trợ, xa xa Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy âm thanh truyền tới qua cánh cửa từ trong phòng luyện tập. Nặc Đinh Sơn rất hiếm khi nghe thấy mấy lời thô lỗ từ miệng của Vinh Tuấn. Đi tiếp mấy bước âm thanh của Vinh Tuấn lại càng trở lên rõ ràng. Nặc Đinh Sơn đã nghe thấy anh ấy đang cùng ai phân cao thấp.

Tối hôm qua, tại hiện trường buổi hòa nhạc phát sóng trực tiếp Vinh Chân lần đầu tiên đã xuất hiện lỗi thông báo. Cô ấy đã đọc sai tên của "Thần tượng thế hệ mới", cô ấy tự bào chữa rằng chưa hiểu được cái tên "Thần tượng thế hệ mới" để lý giải với những người hâm mộ. Họ lại càng bắt lỗi trong lời giải thích của cô ấy. Mấy trăm fan âm nhạc đang có mặt ở đó chất vấn làm cho Vinh Chân sụp đổ ngay tại chỗ. Vô số khán giả xem tivi đầu nhìn thấy khuôn mặt Vinh Chân nước mắt như mưa.

Nặc Đinh Sơn cầm trang phục mẫu đứng ở ngoài cửa.

"Trình Điệp Qua, cậu lập tức quay lại đây. Tôi không tin là Vinh Chân sẽ vì một chuyện nhỏ như vậy mà khóc nức nở tại chỗ. Vì vậy cậu quay lại đây ngay lập tức, lập tức giải thích rõ ràng với Vinh Chân". Âm thanh của Vinh Tuấn càng ngày càng trở lên cao vút, gần như muốn chọc thủng cánh cửa.

Tiếp đó phòng luyện tập trở nên yên tĩnh. Mấy phút trôi qua, phòng luyện tập truyền tới một âm thanh nhỏ của vật thể rơi vỡ trên sàn nhà. Tiếp sau đó, lại một lần nữa khôi phục lại sự yên lặng như lúc trước.

Gần năm phút đồng hồ trôi qua, Nặc Đinh Sơn đẩy cửa phòng luyện tập ra, vừa liếc mắt đã trông thấy chiếc di động tan tành trên mặt đất, còn có một số tờ giấy bị vo viên lại. Vinh Tuấn quay lưng về phía cô nằm trên ghế sô pha.

Cẩn thận nhặt từng thứ trên mặt đất lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Vinh Tuấn, tay xoa tóc của anh ấy. Tay vừa mới chạm tới tóc của anh ấy thì đã bị nắm lại, theo nguồn sức mạnh ấy cô ngã trên người anh ấy.

Khoảnh khắc tiếp theo, lưng của Nặc Đinh Sơn dán trên ghế sopha, Vinh Tuấn nửa chống tay, người nửa áp trên người cô.

"Ấn tượng của Trình Điệp Qua đối với em thế nào?" Anh vừa quan sát vừa hỏi cô.

"Đẹp trai, anh tuấn, là người tình trong một của tất cả các cô gái". Nặc Đinh Sơn dùng giọng điệu thành thật nói ra.

Sau đó nắm đấm của Vinh Tuấn rơi trên ghế sopha ngay bên tai cô, với bộ dạng: Em chết chắc rồi.

Nặc Đinh Sơn đưa tay ra vòng qua eo của Vinh Tuấn, đem mặt cọ sát bên tóc mai của anh, nói: "A Tuấn, chúng ta đừng nói chuyện của người khác nữa, được không".

Không nói ngay chuyện giữa cô và Trình Điệp Qua cho Vinh Tuấn là cô sai. Như người vẫn luôn giãy dụa trong vũng bùn lầy, cuối cùng cũng đã chờ được một cánh tay có thể lôi cô ra khỏi vũng bùn, cô thận trọng bắt lấy.

Sau đó thì đã biến thành như thế này rồi. Càng lâu thì lời nói dối càng trở lên nghiêm trọng.

"Được. Không nói nữa". Anh ấy trả lời.

Đêm đó, Nặc Đinh Sơn thu dọn hành lý. Ngày mai cô phải tới Đức một chuyến, ngày mai Klein có buổi biểu diễn. Đây chính là lần đầu tiên Klein được chính thức biểu diễn trên sân khấu cho mọi người. Cô phải ở Đức hai ngày. Vừa đem quần áo bỏ vào trong va ly, cô vừa tránh được Vinh Tuấn đang gặm cắn gáy cô như một chú chó con.

"Nhột.... Đừng... A Tuấn". Vừa liên tục né tránh vừa nói, Khóe miệng kìm chế không được mà cong lên, cô thật sự sợ nhột.

Vinh Tuấn biết nhất định Nặc Đinh Sơn không biết bây giờ cô mê ngời tới cỡ nào, mê người tới nỗi khiếm cho người ta muốn lao vào cắn một cái. Ôm cô từ phía sau, tay quen đường quen lối mà tìm kiếm, mà nắm lấy. Nơi tròn trịa bị anh ấy nắm ở trong lòng bàn tay.

"Nặc Nặc". Anh ấy kêu cái tên này.

"Ừ".

"Đừng đi Đức nữa". Vinh Tuấn cảm thấy anh khó có thể chịu được khi phải xa cô hai ngày. Bình thường cô chỉ đi có một ngày, lần này là đi hai ngày.

"Không được". Cô dứt khoát từ chối khiến cho anh tức giận, thế là...

Cô bị đau la lên.

"Nặc Đinh Sơn, anh hỏi em, là Klein quan trọng hay anh quan trọng".

"Anh nên đổi câu hỏi của anh thành: Nếu như anh và Klein cùng rơi xuống nước thì em cứu anh trước hay cứu Klein trước.... A.... Tuấn!" Nặc Đinh Sơn nói tới đây thì bởi vì hành động của Vinh Tuấn mà kêu lên: "Đau. Tên khốn này".

"Có lý". Sức lực của anh ấy giảm một chút: "Vậy đáp án của em là?"

"Đương nhiên là cứu anh trước rồi". Nặc Đinh Sơn đưa ra đáp án vô cùng chắc chắn.

Đêm lại sâu hơn một chút, thu dọn xong va ly hành lý để qua một bên. Trên giường, Nặc Đinh Sơn liên tiếp đẩy người đang đè trên người cô ra. Âm thanh khe khẽ: "A Tuấn, bây giờ đã muộn rồi, em phải bắt chuyến bay sớm".

Cái tay kia từ trong quần áo của cô chui ra, nhưng chưa hề rời đi. Tay đặt trên eo của cô, giọng nói của anh ấy khàn khàn trầm thấp: "Nặc Nặc, khi nào mới... hả?"

Vừa nói, ngón tay vừa di chuyển tới một nơi nào đó của cô, không có thận trọng thăm dò như ngày thường, mà mang theo một sự cấp khách không cho từ chối.

"Nếu không thì, đêm nay, hửm?"

Ngón tay càng ngày càng tiến gần.

Làm sao bây giờ? Phải làm sao mới được? Cô đã từ chối anh ấy rất nhiều lần rồi, cô đã tìm đủ mọi loại cớ rồi. Phải làm sao mới được đây? Cô luôn sợ cơ thể cô sẽ bán đứng suy nghĩ, linh hồn của cô. Vinh Tuấn sẽ phát hiện ra cái anh có chỉ là một thể xác. Một người đàn ông đối với một cái xác thì có thể say đắm được bao lâu, có thể là lại không lâu nữa, anh ấy sẽ nói cô ở trên giường giống như một con cá chết.

Quay mặt đi, âm thanh của Nặc Đinh Sơn nguội lạnh: "Vinh Tuấn, anh không đợi được sao?"

Thân thể anh đang đè ở trên người hơi ngừng lại.

Sau đó buông cô ra, anh chỉnh đốn lại quần áo bị anh làm cho lộn xộn lại, môi đặt lên bên thái dương cô nói một câu "Xin lỗi".

Nặc Đinh Sơn không đáp lại.

"Ngủ sớm một chút, ngày mai phải bắt chuyến bay sớm". Anh ấy dặn dò bên tai cô.

Nặc Đinh Sơn vẫn không nói gì.

"Ngủ ngon". Môi của anh ấy chạm lên tóc mai của cô.

Chờ khi cửa phòng đóng lại, Nặc Đinh Sơn thở mạnh ra một hơi. Nhắm mắt lại, ngày mai cô phải bắt chuyến bay sớm, ngày mai là chủ nhật. Thứ ba cô sẽ quay lại. Thứ ba Vinh tuấn có một buổi họp báo nhỏ.

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Nặc Đinh Sơn rời đi Vinh Tuấn vẫn còn đang ngủ, trên giường vẫn còn bày bừa toán loạn những bảo thảo rác như lúc trước. Sau khi thu dọn ngăn lắp phòng của anh ấy lại thì Nặc Đinh Sơn mới kéo va ly rời đi.

Lúc này Nặc Đinh Sơn không nghĩ được là hai ngày sau cô sẽ gặp phải Trình Điệp Qua ở sân bay Berlin. Vẫn là dùng một loại gặp mặt giống như đã từng quen biết, giống như tái diễn lại cuộc gặp gỡ trong lịch sử.

Lúc nào cũng vậy, càng cố lãng quên thì lại càng trở lên rõ ràng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.